Thiên Tai Càn Quét

Chương 327: Vô Đề

Chương 327: Vô Đề

“Được rồi cho thêm ít nước vào chỗ giấm này đi, chỗ giấm này nồng độ rất cao, cứ cho thêm năm cân đi, xong đóng gói lại rồi gửi tin cho khu biệt thự bên kia, nói là có một lô giấm rất tốt mới đến, hỏi bọn họ có muốn không. Ông chủ Trần hào phóng, để lại cho một mình ông ấy mười cân.”

Bên kia, Kiều Thanh Thanh với Thiệu Thịnh An liếc nhau, đều nhìn thấy niềm vui mơ hồ trong mắt đối phương. Trong sương mù dày đặc hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì nên đương nhiên người đàn ông theo dõi bọn họ muốn được biết thân phận của bọn họ không biết, Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An đã sớm chuẩn bị, Thiệu Thịnh An đi vào giao dịch, Kiều Thanh Thanh ở bên ngoài tiếp ứng. Chỉ cần rời khỏi tầm mắt của bọn họ, Kiều Thanh Thanh ở bên ngoài tiếp ứng lập tức thu hai túi gạo với xe đạp vào trong không gian rồi nhanh chóng khoác thêm lên người Thiệu Thịnh An một cái áo khoác, đổi mũ lưỡi trai. Người theo dõi đuổi theo thấy đằng trước mặt không có người đàn ông nào đi xe đạp, chỉ có hai người qua đường đi ngược nhau, một nam một nữ, hắn ta hoàn toàn không để ý.

Làm theo hệt như vậy, đi đến cửa hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư. Sau khi bỏ lại người theo dõi của cửa hàng thứ tư, Kiều Thanh Thanh tìm đến một nơi không người lấy xe đạp ra, đạp về nhà.

Sau này Kiều Thanh Thanh sẽ không mang đổi giấm trắng nữa, trong thời gian ngắn hai vợ chồng cũng sẽ không cần phải tới nơi này nữa. Còn chuyện bốn cửa hàng kia hoài nghi thế nào tra xét ra sao hoàn toàn không liên quan đến họ.

Nhìn xem gạo với bột mì mới được tăng thêm trong không gian, Kiều Thanh Thanh vui vẻ ôm eo Thiệu Thịnh An, xe đạp đi không nhanh, gió không lớn, nhưng cô lại cảm giác lòng mình đang lâng lâng.

“Vui vậy sao?” Giọng của Thiệu Thịnh An dường như cũng mang theo sự vui vẻ.

“Đương nhiên là vui rồi, nhà chúng ta có nhiều thêm hai tháng khẩu phần lương thực nghĩa là có nhiều thêm hai tháng cơ hội sống. Cái này chúng ta gọi là đánh vào chênh lệch thời gian, ăn được lợi nhuận lớn.” Kiều Thanh Thanh vui vẻ tính cho Thiệu Thịnh An nghe: “Lương thực chúng ta tích trữ được nếu ăn tiết kiệm một chút là có thể ăn được hai mươi năm đấy!”

Thiệu Thịnh An phối hợp cảm thán nói: “Nhiều thật đấy, không phải đã đến năm thứ năm rồi sao, sao còn nhiều thế?”

“Bởi vì chúng ta luôn kiếm được lợi nha, nếu chỉ tiêu một chiều thôi thì chắc chắn không được đến hai mươi năm đâu.” Kiều Thanh Thanh nghĩ: “Chắc là do lúc ăn chúng ta chỉ ăn mỗi cơm với bánh bao, không có thịt với thức ăn phong phú. Bây giờ thịt rau rất đắt, em không nỡ cầm gạo đi đổi.”

“Cũng không sao đâu, ăn cơm với bánh bao là no rồi, ăn đủ no là được.” Năm năm rồi, thức ăn nhà bọn họ đã tốt hơn so với những người bình thường may mắn sống sót rồi, được hưởng phúc thêm vài năm anh đã cảm thấy vô cùng đủ.

“Bây giờ nhiệt độ đang bình thường, đợi sương mù với mưa axit tan đi, em nghĩ nên nuôi thêm một chút gia cầm, anh thấy thế nào?” Kiều Thanh Thanh đã lên kế hoạch từ rất lâu, trong không gian có cất giữ khá nhiều trứng gà trứng ngỗng đã thụ thai, còn có hai cái máy ấp trứng hoàn toàn tự động.

Thiệu Thịnh An cũng không biết vợ mình ngay cả những thứ này cũng chuẩn bị, có chút kinh ngạc: “Không phải em nói không thể để vật sống trong không gian sao?”

“Đúng là không thể để được vật sống nhưng em nghĩ trứng đã thụ thai cũng không tính là vật sống, thế là mua một chút bỏ vào xem thử, không ngờ lại thành công thật. Cho đến bây giờ những quả trứng đã thụ thai kia đều đang phát triển rất tốt.”

“Anh cảm thấy rất tốt, đến lúc đó nhất định ba mẹ anh sẽ thấy rất vui mừng, bọn họ rất rành mấy việc nuôi dưỡng gà vịt. Anh nhớ khi còn nhỏ trong sân nhà anh nuôi rất gà vịt, sáng ra việc đầu tiên anh làm chính là đi sờ sờ mấy quả trứng gà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận