Thiên Tai Càn Quét

Chương 344: Vô Đề

Chương 344: Vô Đề

“Đây là trái cây hộp trong sở mới phát, mọi người cầm ăn thử đi.” Kiều Thanh Thanh đi chuẩn bị quà đáp lễ, đưa lại một hộp hoa cúc khô. Bùi Nghiêm chối từ, Kiều Thanh Thanh bảo ông nhận lấy: “Có tới có lui mới có thể lâu dài được.”

Sau khi tiễn Bùi Nghiêm đi, mẹ Thiệu cảm khái: “Chắc chắn cậu ấy rất vất vả, so với lần trước nhìn thấy hốc hác đi nhiều, hốc mắt đều phiếm đen, giống như đã lâu không ngủ.”

Ba Thiệu cảm thấy cái này thật bình thường: “Trong nhà cậu ấy chỉ có mình cậu ấy là đàn ông, muốn nuôi gia đình là có thể liều mạng được, làm đàn ông phải có trách nhiệm.” Ông lại nghĩ tới công việc của mình, ánh mắt có chút phiêu đãng. Mẹ Thiệu hiểu rõ ông, lập tức trừng mắt, ông liền cúi đầu không nói gì. Ngày tiếp tục trôi, thật mau đã đến tháng năm.

Động tác của thị trưởng La đích thực giảm bớt áp lực tinh thần của dân chúng, nhưng chờ tới khi sương mù buông xuống được năm tháng, chứng bệnh sương mù mang lại ngày càng nghiêm trọng. Đi tả nặng, ho khan kịch liệt thêm ho ra máu, người tới đến bệnh viện cũng không có cách chữa trị hữu hiệu, bắt đầu xuất hiện ca bệnh tử vong.

Đến lúc này, phía bên trên vẫn gạt chân tướng phía sau lớp sương mù, sợ làm cho người dân khủng hoảng.

Nhưng có vài người có tiền lại có nhân mạch, rốt cuộc vẫn là biết chân tướng. Càng nhiều áp lực dồn lên thị trưởng La, lên trên viện nghiên cứu. Sau khi ở xã khu có người nhảy lầu rơi làm người đi đường vô tội thiệt mạng, một nhà Kiều Thanh Thanh không có việc quan trọng thì không hề ra khỏi cửa,buổi tối mỗi ngày đều có thể ở nhà nghe thấy động tĩnh phát tiết mục ở chỗ cửa lớn xã khu.

Những ngày sương mù cứ chồng lên từng ngày, không ra cửa Kiều Thanh Thanh cũng biết có rất nhiều người bệnh đã chết. Cô cùng người nhà cũng bắt đầu có bệnh trạng ho khan tương đối nghiêm trọng, mẹ cô từ ngày hôm qua đã bắt đầu vào WC thường xuyên, cô kê thuốc cho mẹ, cũng châm cứu nhưng cô biết những việc đó chỉ làm mẹ tạm thời dễ chịu một chút, tiếp tục như này sẽ là chứng ho ra máu. Ban đêm khi ngủ, Kiều Thanh Thanh thường xuyên nghe thấy trong phòng mẹ cùng cha mẹ chồng, anh cả có tiếng ho khan, trong lòng sầu lo, chính cô cũng khụ ra tiếng.

“Khụ khụ, Thanh Thanh, không ngủ được sao?” Thiệu Thịnh An đột nhiên lên tiếng.

“Vâng, anh cũng không ngủ sao?” Nói một câu đơn giản này, tiếng ho khan của Kiều Thanh Thanh cũng không có dừng lại.

Nếu không phải biết bí mật của sương mù dày đặc, Thiệu Thịnh An nhất định thật tuyệt vọng. Bọn họ xem như là người phòng hộ tốt nhất trong đám người, nhưng tới hôm nay vẫn không có cách nào thoát khỏi uy hiếp tử vong. “Mẹ hôm nay vào WC sáu lần, có thể thêm thuốc không?”

“Em biết, dược liệu lại không thể bỏ thêm được…. Chén canh hôm nay em đưa mẹ kia có thêm rất nhiều giấm trắng.” Tuy rằng uống nhiều giấm trắng tổn thương thực quản cùng dạ dày, nhưng đến lúc này, cái loại tổn thương này đã bé nhỏ đến nỗi không đáng kể, cô chỉ nghĩ làm cơ thể mẹ mình bình thường trở lại. Nói đến giấm trắng, Kiều Thanh Thanh nhịn không được có chút buồn nôn, cảm thấy thực quản bỏng rát đau đớn, một trận này cả nhà ăn giấm trắng đủ nhiều, bên trên phát “Thuốc trị ho” chỉ có thể nói là càng ôn hòa càng tốt, “Giấm trắng bản thăng cấp” số lượng hữu hạn, mỗi người mỗi mười ngày có thể có một lọ giấm, cũng là như muối bỏ biển.

Dù không đi chợ, Kiều Thanh Thanh cũng có thể tưởng tượng ra hiện tại giấm trắng trên chợ đã bị biến thành bộ dáng gì. Cũng may trong nhà mình có giấm trắng, nhưng cứ như vậy qua đi thật sự chịu không nổi.

“Anh lấy cốc nước cho em.”

“Không cần.” Kiều Thanh Thanh ngăn anh lại: “Em không có việc gì.” “Em không cần lo lắng, chúng ta đều uống thuốc em kê, thân thể chúng ta có thể chịu được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận