Thiên Tai Càn Quét

Chương 332: Vô Đề

Chương 332: Vô Đề

Anh cảm thấy hai bé gái kia rất đáng thương.

Vẻ mặt Kiều Thanh Thanh lạnh nhạt: “Loại quan niệm này luôn tồn tại bất cứ lúc nào, không quản được chuyện của người ngoài, khụ khụ.” Thiệu Thịnh An lo lắng: “Không sao chứ, có phải do hai ngày ra ngoài kia không.”

“Không sao đâu, khụ khụ, chỉ là ho chút thôi.”

Thiệu Thịnh An đi ra ngoài rót nước cho cô, không để cho cô phải quá mệt mỏi: “Ca bệnh này cứ từ từ ghi cũng được.”

“Em không mệt mà.” Kiều Thanh Thanh nhấp một ngụm nước: “Ngọt.” “Anh thêm chút mật ong vào. Vậy em ghi đi, anh không quấy rầy em nữa.” Không đọc nổi sách, anh quyết định đi dỡ cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời xuống.

“Có lẽ tạm thời không cần dùng đến.”

“Cũng đúng, cất đi cũng được, đừng để đến lúc đó bị mưa axit làm ướt.” Ba Thiệu cũng giúp tháo xuống, mẹ Thiệu với Kiều Tụng Chi thương lượng vài câu, đề nghị dỡ điều hòa xuống luôn.

“Bây giờ cũng không cần dùng đến điều hòa, dỡ xuống dỡ xuống, mùa thu này cũng không nóng, đợi qua sang năm nóng lên rồi tính, bây giờ cất đi cho đỡ hỏng.”

Thiệu Thịnh An cười gật đầu: “Vâng.”

Tiết trời thật sự đã dịu mát hơn rồi, đây là mùa thu đầu tiên sau hơn hai năm, nếu như không có sương mù cản trở mọi người thì tốt rồi, thời tiết này rất thích hợp với việc ra ngoài tản bộ, hưởng chút gió thu.

Sương mù dày đặc cản trở tầm mắt, cũng khiến cho lòng người bị bao phủ bởi một tầng sương mờ.

Ngày thứ hai sau khi tháo máy phát điện bằng năng lượng mặt trời với điều hòa xuống xong, Tề Minh tới nhà tìm Thiệu Thịnh An. Anh ta có rất nhiều con đường, lại nhận được công việc mới, nói là khu biệt thự bên kia có một ông chủ muốn lặp hệ thống gió mới, giá cả cũng rất cao.

“Những sương mù này không quá mạnh nên cũng chỉ cần cải tiến qua một chút hệ thống gió mới thôi, phương án thiết kế tôi sẽ viết qua, cậu giúp tôi cùng nghiên cứu chút, nhìn xem phải sửa thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.”

Thiệu Thịnh An động tâm rồi, lập tức quyết định muốn đi, Kiều Thanh Thanh chuẩn bị ba lô cho anh. Lúc hai vợ chồng chào tạm biệt cũng không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt là đủ.

Trong nhà thiếu một người, dường như trống vắng hơn rất nhiều. Kiều Thanh Thanh viết xong ca bệnh liền quyết định vào bếp nấu cơm. Bất kể lúc nào dự trữ thức ăn chín luôn vô cùng quan trọng, Kiều Thanh Thanh hiểu rất rõ điều này. Trong khoảng thời gian sống ở tòa nhà 20 thuộc xã khu Bình An, có lẽ mấy năm gần đây bọn họ là nhà có cuộc sống an ổn nhất, như vậy phải biết quý trọng khoảng thời sống ở đây, chuẩn bị đầy đủ cho tương lai là điều vô cùng quan trọng.

Sương mù mang đến rất nhiều rắc rối nhưng khoảng thời gian này là thích hợp nhất để làm thực phẩm chín, hoàn cảnh phong bế này là sự che dấu tốt nhất. An toàn hơn một chút, bọn họ nấu cơm trên tầng bảy, còn chặn cửa hai tầng khác, đảm bảo không để mùi thức ăn bay qua hành lang.

Trước ngày mở cửa, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ cứu hỏa lên, mọi người nhìn nhau, đều không nhịn được mà nở nụ cười.

Trong nhà bận rộn làm việc khí thế ngất trời, ngay cả Thiệu Thịnh Phi cũng nhận được nhiệm vụ gọt khoai tây.

Mấy cái bếp đồng thời nổi lửa, xua tan đi hơi lạnh của ngày trời mùa thu, mùi thơm thức ăn hòa quyện vào nhau, tỏa ra khắp mọi ngóc ngách trong phòng 601.

Một số nguyên liệu bình thường không dám dùng nhiều, lúc này cũng mạnh dạn lấy ra nấu.

“Khụ khụ, ớt này cay thật đấy.” Mẹ Thiệu đậy nắp nồi lại vẫn không chặn được vị cay nồng hồi nãy.

Nồi này của bà đang nấu món thịt xào ớt, bếp của Kiều Tụng Chi bên cạnh đang làm mực xào, bà ấy cũng bị cay sặc ho mấy tiếng, cười nói: “Đeo mặt nạ bảo hộ rồi còn bị cay thành như này, khụ khụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận