Thiên Tai Càn Quét

Chương 242: Vô Đề

Chương 242: Vô Đề

"Người tị nạn từ bên ngoài đến hầu hết đều tụ tập ở phía tây, tức là trong đất ban đầu của chúng tôi, các người cũng qua bên đó đi." Trưởng thôn Diệp cười ha hả: "Tôi để con trai tôi dẫn đường cho mấy người!"

Lâm Minh Dũng vội vàng nói: "Chúng tôi muốn mua một căn nhà trong làng, bây giờ tiền không dùng được đương nhiên tôi biết, trưởng thôn ngài xem xem có thế làm cách nào không."

Trưởng thôn Diệp lắc đầu: "Trong thôn không còn nhà trống, các người muốn ở thì tự mình xây nhà ở, tôi thật sự không giúp được gì.”

Lâm Minh Dũng nhìn về phía quân nhân vùi đầu khoan giếng cách đó không xa, bọn họ hình như hoàn toàn không muốn tham dự, vì thế hít sâu một hơi nặn ra nụ cười, lôi kéo trưởng thôn Diệp đứng bên cạnh một trạm khác: "Nhà ngài có tiện không, tôi có thể đến nhà ngài nói chuyện chi tiết không?"

Trên xe, Vu Mạn Thục ôm đứa con gái bị bệnh, híp mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi nhìn một vòng tầm mắt dừng trên người chồng mình. Nhiều năm làm vợ chồng, bà ta nhận ra rằng chồng bà ta bây giờ tâm trạng rất nóng nảy, có lẽ mọi thứ không được suôn sẻ. Nhưng bà ta cũng không có quá nhiều lo lắng, bà ta đã dốc toàn lực truyền tin tức cho chồng, lấy hiểu biết của bà ta với chồng, ông ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực để đạt được mục tiêu.

Bà ta nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua đường đi, trong lòng tính toán quân đội hiện tại chắc hẳn đã xuất phát.

Nhiều người phức tạp, tốc độ của quân đội sẽ không nhanh.

Bọn họ nhất định có thể định cư trước khi quân đội đến, định cư ở thôn Thu Diệp.

Bên kia, mấy người Kiều Thanh Thanh đã di chuyển đến nơi tụ cư của người tị nạn bên ngoài, chỉ thấy phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là lều trại hỗn loạn, lều lớn, phòng sắt, cùng với mấy chiếc xe vây quanh một chỗ, ở giữa dùng vải bạt chống đỡ doanh trại.

Khắp nơi đều lộn xộn, trẻ con chạy loạn bên trong, thỉnh thoảng còn có tiếng người lớn răn dạy.

“Than nhà tôi ai trộm vậy người trộm đồ cẩn thận trời giáng sấm sét đánh cho đấy, dám trộm than, ngày mai nhà chúng bay sẽ bốc cháy, một ngọn lửa thiêu chết cả nhà bay.”

“Này, này, này, bà ầm ĩ cái gì đấy, bà hướng nhà tôi la hét là có ý gì hả?”

“Là con ai đập vỡ bếp nhà tôi, có thể quản tốt con cái mình hay không hả?”

"Cũng may chúng ta không ở đây, nơi này quá loạn, nguy cơ mất an toàn cũng lớn." Những thứ lộn xộn chất đống khắp nơi trong khu dân cư khiến mí mắt Thiệu Thịnh An nhảy dựng lên. Anh nhớ tới hai trận hỏa hoạn lần lượt phát sinh trong tiểu khu, thật sự là điều này làm cho anh cảm nhận được một đạo lý, trong thiên tai tận thế này, cho dù nhà mình kinh doanh tốt hơn nữa cũng sẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, với tiền đề nhà mình có năng lực tự bảo vệ mình, có đôi khi sống một mình tốt hơn là sống tụ cư.

"Đi thôi, về nhà nào." Kiều Thanh Thanh nói.

Đi một vòng cũng không có gì thú vị, Thiệu Thịnh Phi cũng đồng ý trở về nhà, bên ngoài nóng như vậy, hắn muốn ăn kem.

Hắn nhớ rõ lời dặn dò của cha mẹ với hắn, đè nén giọng nói xuống thấp nhất, tiến đến bên tai Thiệu Thịnh An nói: "Em trai, anh có thể ăn kem không?"

"Có chứ, về nhà em lấy cho anh nhé." Thiệu Thịnh An cũng dùng giọng nói thì thầm trả lời hắn.

"Ừm."

Sau khi về nhà, ba người ba Thiệu mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đi ra ngoài dạo chơi, đổi lại mấy người Kiều Thanh Thanh ở lại trông nhà. Ba người ngồi trong lều ăn kem, Kiều Thanh Thanh ăn vị khoai môn, Thiệu Thịnh An ăn vị dưa hấu, thấy Kiều Thanh Thanh nhìn qua, Thiệu Thịnh An đưa kem ra: “Cho em cắn một cái đó." Cô lập tức vui vẻ cắn một cái, cũng đưa cái của chính mình qua: “Anh cũng ăn thử đi.”

"Em ăn đi." Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô.

"Kem không có nhiều lắm, ăn xong sẽ hết." Kiều Thanh Thanh có chút tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận