Thiên Tai Càn Quét

Chương 380: Vô Đề

Chương 380: Vô Đề

Mẹ Thiệu phát sầu: "Sao Phi Phi còn chửa trở về, chẳng phải Thịnh An nói sẽ đưa Phi Phi về nhà sao?"

Kiều Tụng Chi do dự: "Chẳng lẽ Phi Phi được chọn rồi?"

"Không thể nào, không thể nào!"

Kiều Tụng Chi bật cười: "Sao không thể chứ, thật ra Phi Phi chỉ đơn thuần một chút thôi, nhưng nó rất nghe lời, chúng ta nói gì nó cũng hiểu. Đi làm ấy, cấp trên thích nhân viên nghe theo lời họ nói, thật ra Phi Phi chúng ta rất phù hợp điều kiện tuyển chọn, sức khỏe của nó cũng tốt, làm sao không được chứ?"

Mẹ Thiệu sửng sốt hồi lâu, đôi mắt đỏ lên, bà xoa mắt: "Nếu như thật vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Mưa axit một chút, mùi không khí lại trở nên tệ hơn.

Nhưng ảnh hưởng mưa axit mang đến không chỉ như thế, khắp nơi lại bắt đầu có chuột và gián.

Ban đầu, lúc mẹ Thiệu đi vào nhà vệ sinh, ở cống thoát nước có con gián bò ra khiến bà sợ thét lên, con gián bay trong nhà vệ sinh bị mẹ Thiệu cời giày đập chết. Sau đó, trong đêm Kiều Thanh Thanh nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt rất kì lạ, mở đèn pin ra soi phòng bếp thì phát hiện là con chuột.

Con chuột bị cô cầm lên, cô cầm đuôi to của nó, thấy con chuột này không có lông, nó bị ăn mòn hình thành mụn nhọt màu đỏ che kín cả người, cô biết con chuột này may mắn sống sót sau trận mưa axit. Cô ném nó vào thùng rác, bắt đầu nhíu mày sửa lại ống thoát nước trong nhà.

Sau khi bọn người Kiều Tụng Chi rời giường phát hiện ống thoát nước trong nhà đã bị chặn lại, Kiều Thanh Thanh còn khử độc trong nhà một phen.

Kiều Thanh Thanh nói: "Mấy năm này liên tục diệt chuột gián, đã lâu rồi không thấy những con vật này bò lên lầu. Có thể mưa axit chảy vào cống thoát nước chiếm giữ không gian sinh tồn của chuột và gián nên bọn chúng mới bò loạn khắp nơi. Không sao, con đã chặn đường ống trong nhà, bọn chúng không lên nổi đâu."

"Vậy tầng sáu cũng phải chặn rồi?"

"Một lát chúng ta đi tầng sáu chặn lại."

Mẹ Thiệu vội nói: "Mẹ đi làm chung với con."

Còn xác con chuột kia Kiều Thanh Thanh không để bọn họ nhìn thấy, sợ hù bọn họ.

Song, Kiều Tụng Chi vẫn nhìn thấy, ngày hôm sau bà mở cửa muốn đi tầng sáu tưới nước cho rau quả, vừa mở cửa ra đã thấy một con chuột chạy vào, suýt nữa khiến bà ấy trượt chân.

Kiều Tụng Chi liếc nhìn chỉ thấy thứ gì đó màu hồng phấn nhảy qua chân bà ấy, vẫn chưa nhận ra đó là chuột.

"Giống như có gì vào nhà." Bà ấy vội đóng cửa lại.

"Chỗ nào có chuột?" Mẹ Thiệu cởi giày giơ lên, bắt đầu cảnh giác, cuối cùng bắt được nó ở nơi hẻo lánh.

"Đây là chuột, đáng sợ quá."

Nhìn thấy chuột bên trong lồng, Kiều Tụng Chi cùng mẹ Thiệu đều cảm thấy ớn lạnh, xem ra con chuột đã lăn một vòng trong mưa axit, da lông không còn, lộ ra thịt không trơn láng, đỏ tươi rướm máu, tiếng kêu đau đớn nhưng vô cùng có sức sống. Kiếp này bọn họ đánh chết chuột không phải ít, vậy mà không xuống tay với con chuột này được.

"Để con." Kiều Thanh Thanh cầm chiếc lồng đi xử lý.

Cô không cho mẹ đi ra ngoài, "Để con", thứ này chạy khắp nơi, cô sợ mẹ không may mắn như lúc nãy, bị trượt chân té ngã sẽ không xong.

Dường như cả tòa nhà bị chuột rơi vào đường cùng điên cuồng xâm nhập, nhưng nguy cơ cũng là cơ duyên, chạng vạng tối cô ngửi thấy mùi thịt nướng kì lạ.

"Mùi này hơi quen thuộc, nhưng mẹ không ngửi ra mùi gì."

Nhìn dáng vẻ tập trung suy nghĩ của mẹ Thiệu, Kiều Thanh Thanh nói: "Chắc là chuột nhà chúng ta bắt được, lúc trước khi đi chợ, khi qua quầy chuột nướng ngửi được mùi này, có lẽ vì mưa axit nên mùi hơi lạ."

Mẹ Thiệu bừng tỉnh.

"Bây giờ đã cách lần phát vật tư đợt trước đã mấy ngày, mưa axit không ngừng, vật tư không phát được, có thể trong nhà người ta không còn thức ăn. Haiz, không biết khi nào ngừng mưa nữa." Kiều Tụng Chi thật sự mong ngóng mưa tạnh, cho dù tiếp theo con gái sẽ có bóng đêm vô tận, bà cũng cho rằng bóng đêm vô tận cũng tốt hơn mưa axit.
Bạn cần đăng nhập để bình luận