Thiên Tai Càn Quét

Chương 364: Vô Đề

Chương 364: Vô Đề

Thời điểm mưa tạnh, cô cảm thấy thân thể của mình đều không giống chính mình nữa, mà cô vẫn không thể nghỉ ngơi. Cô dùng hai cái ghế luận phiên, đạp lên trên mặt rời khỏi khu lều trại. Đáng sợ chính là, dọc theo đường đi cô không gặp được một người sống nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mỏng manh trong căn lều nào đó. Rời đi chỗ tích nước xong cô bò xuống ghế, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, dẫm nước mưa cũng không dám ngừng lại, vội vào khu chợ vừa mới mở cửa, cô đụng vào rất nhiều người, bị rất nhiều người mắng nhưng cô cũng không thèm để ý, tìm được một chỗ trống liền chen vào, nhắm mắt lại nháy mắt đi vào giấc ngủ.

Mưa axit đời trước hạ xuống lần đầu tiên kéo dài năm ngày, sau đó tạnh ba ngày, lúc sau lại không hề đoán trước được mà hạ xuống, lúc sau cũng không hề có quy luật, tra tấn người sống sót trong căn cứ ước chừng một năm.

“Tạnh mưa rồi sao?”

Kiều Thanh Thanh quay đầu lại, thấy người đàn ông ngày hôm qua đi tìm cô hỗ trợ đi lên, hắn đứng lên, nhe răng trợn mắt mà xoa cổ.

“Không có.”

“Đội trưởng, mọi người liên hệ được với phía trên chưa?”

“Tôi họ Nhạc, bác sĩ Kiều kêu tôi lão Nhạc là được rồi, tôi chưa liên hệ được phía bên trên, thông tin mấy năm nay vẫn luôn không khôi phục, tôi biết các người cho rằng chúng tôi có phương pháp truyền tin đặc biệt, thế nhưng chúng tôi thật đúng là không có, ít nhất cấp bậc này của chúng tôi không có cách nào.” Lão Nhạc ngáp một cái nói: “Mấy năm nay mặt trên nói là cái gì từ trường xuất hiện dị thường, nói muốn một lần nữa xây dựng mạng lưới thông tin, vẫn luôn không thể làm được, có lẽ bên trên có mạng lưới có thể sử dụng, thế nhưng tôi đoán cũng là số ít người mới có được, chúng tôi chỉ là quản lý thị trường nho nhỏ thật sự không có.”

“Vậy, nơi này đầy đủ vật tư sao?”

Lão Nhạc lắc đầu, không trả lời: “Tôi đi ra ngoài nhìn xem.”

Đi lên phía trước đánh thức từng đồng sự một, “Đừng ngủ, dậy làm việc đi!”

Mẹ Thiệu cùng Thiệu Thịnh Phi cũng tỉnh lại, Kiều Thanh Thanh thấy trong văn phòng không có người khác, liền lấy bữa sáng từ trong không gian ra cho bọn họ ăn. Bữa sáng là cơm nắm không có hương vị gì, cơm nắm có dưa chuột thái nhỏ, lòng đỏ trứng muối cùng chà bông, một cái lớn bằng bàn tay, ăn một cái là có thể no.

Thấy mẹ Thiệu xoa cổ, Kiều Thanh Thanh vươn tay nhéo hai cái cho bà, mẹ Thiệu thực nhanh liền cảm thấy cổ thoải mái hơn nhiều.

“Mưa vẫn còn rơi ư? Khi nào chúng ta có thể về nhà?” Mẹ Thiệu hỏi.

Chờ một chút đi ạ, đợi mưa tạnh.”

Tình huống trong tòa nhà cũng không tốt, một ngày rối loạn lại bắt đầu khi mọi người lục tục rời giường.

Tính tình của mọi người bị mưa axit kích phát ra, không có người nào đến lúc này còn có thể bình tĩnh.

“Cứu viện sao còn chưa tới?”

“Có cái gì ăn hay không, tôi đói quá.”

“Mọi người ngửi được mùi thối không? Thật thối a, giống mùi người chết.”

“Dịch chân ra! Dẫm vào tôi rồi!”

“...”

Mẹ Thiệu cảm thấy may mắn bọn họ có thể đặt chân ở trong văn phòng, đây đều là công lao của con dâu. So sánh với hỗn loạn bên ngoài, trong văn phòng quả thực giống thế ngoại đào nguyên, Kiều Thanh Thanh lại một lần nước bôi thuốc cho mẹ Thiệu, mẹ Thiệu cũng đổi thuốc cho cô, hai người nhìn gương xem vết thương trên mặt, cũng may thời tiết mát mẻ, hai người xử lý thương thế kịp thời, miệng vết thương khôi phục thật sự không tồi. Kiều Thanh Thanh đoán trước sẽ để lại sẹo, nhưng chút sẹo này không nghiêm trọng, về sau bôi chút cao trị sẹo, thời gian lâu sẽ có thể mờ đi.

Mưa axit ngày thứ sáu, mưa vẫn không có ngừng lại, một ngày mới lại đến, người trong tòa nhà cũng đã nháo đến nỗi nhân viên quản lý thị trường áp chế không nổi.

Tranh chấp quay xung quanh bốn điểm, một là chỗ nghỉ ngơi, hai là đồ ăn cùng nước, ba là thuốc, bốn là mất trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận