Thiên Tai Càn Quét

Chương 321: Vô Đề

Chương 321: Vô Đề

Đàm Kiến Lĩnh vậy mà lại khẽ mỉm cười: "Chú La à, lúc tiếp nhận nhóm lãnh đạo Hoa Thành, chú vốn muốn thêm người thêm sức, cùng nhau xây dựng căn cứ cho người sống sót thôi, nào ngờ lại dẫn sói vào nhà. Người ta chẳng muốn làm thị trưởng Vu mà chỉ muốn làm thị trưởng duy nhất."

Anh ta xéo sắc như vậy khiến thị trưởng La nhíu mày, ông suy nghĩ: "An ủi dân chúng cũng là chuyện tốt, ông ta thích làm thì để ông ta làm đi, chen chúc dưới đấy, đưa một lô khẩu trang cho bọn họ, nhắc nhở những cán sự của cơ sở dưới cấp chú ý phòng chống, lấy an toàn làm đầu."

Đàm Kiến Lĩnh thầm thở dài, nhưng thứ khiến anh ta kính nể chính là phẩm chất này của thị trưởng La.

"Vâng, vậy cháu đi làm luôn."

"Còn nữa, mau chóng hoàn thành việc phân phát vật tư. Cậu để ý kỹ vào, phải đưa vật tư tới từng hộ gia đình."

"Cháu hiểu, chú cứ yên tâm."

Hai ngày sau, buổi sáng, nhà Kiều Thanh Thanh nhận được vật tư cứu viện cho hộ gia đình. Trưa hôm sau, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa, có người gọi bên ngoài.

“Nhà Kiều Thanh Thanh đúng không? Chúng tôi là cán sự xã khu, tới nghiên cứu một chút tình hình nhà cô hiện tại. Chúng tôi sẽ cung cấp một bảng khảo sát, xin hãy hé mở mảnh vải chặn cửa, chúng tôi sẽ nhét bảng khảo sát vào, nửa tiếng sau đến lấy. Xin hãy điền chính xác tình hình hình trong nhà cô, nếu cần sự trợ giúp gì thì thị trưởng và chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực."

“Vâng."

Một bảng khảo sát được nhét vào, Kiều Thanh Thanh cầm lấy lật xem thử, thấy một câu “Trịnh trọng xin hứa, kiên quyết bảo vệ tính mạng và quyền tài sản của những người còn sống." Chữ ký ghi "Vu Tịnh Thâm". Câu này và chữ ký đều là viết tay, có lẽ là viết tay xong làm thành chữ ký in, in lên bảng khảo sát.

“Để anh điền cho.” Thiệu Thịnh An nhận lấy bảng khảo sát, bắt đầu điền.

Kiều Tụng Chi không quen biết Vu Tịnh Thâm. Có lẽ giờ hỏi bà ấy rằng người vợ hiện giờ của Lâm Minh Dũng tên gì bà ấy cũng chẳng nhớ rõ. Bà ấy chỉ lo lắng cho cán sự xã khu bên ngoài, nói: "Lúc này sao còn ra ngoài, thế thì vất vả nguy hiểm quá."

Nửa tiếng sau, có người gõ cửa, Thiệu Thịnh An nhét lại bảng khảo sát ra ngoài rồi lấp kín khe hở trên cửa vào.

“Em đang nghĩ gì thế?" Thiệu Thịnh An thấy Kiều Thanh Thanh đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ bèn đi tới hỏi.

"Em đang nghĩ rằng Vu Tịnh Thâm có tham vọng như vậy thì kiếp trước ông ta thất bại kiểu gì. Kiếp trước lần nào lãnh đạo căn cứ phát biểu cũng không thấy mặt ông ta." Sang đến kiếp này, Kiều Thanh Thanh mới biết thì ra Vu Tịnh Thâm cũng từng năng nổ như thế.

"Quan tâm ông ta làm gì, đi thôi, chúng ta xem TV nhé."

Dưới lầu, vài ánh sáng vàng lóe lên giữa sương mù dày đặc, Vu Mạn Thục lớn tiếng gọi: "Là nhóm Tiểu Thiên sao?"

"Bọn em đây, chị Mạn Thục.”

Vu Mạn Thục thở phào nhẹ nhõm một hơi, hô thêm tiếng nữa: "Điểm danh đi, tập trung đầy đủ thì chúng ta đi luôn, đến xã khu tiếp theo."

“Khụ khụ khụ, chị Mạn Thục ơi, mình nghỉ ngơi chút được không? Khụ khụ, em mệt quá.”

Cơn ngứa bị đè nén trong cổ họng Vu Mạn Thục lập tức xông ra theo mấy tiếng ho khan này. Bà ta ho mạnh vài tiếng, cảm giác lá phổi đau đớn, lồng ngực cũng đau bức bối, không khỏi che ngực lại.

“Chị Mạn Thục, chị không sao chứ”

Vu Mạn Thục túm lấy cánh tay dìu đỡ mình, ho sù sụ nửa phút mới ngừng. Bà ta cảm nhận được vị tanh trong miệng, cõi lòng trĩu xuống.

“Chị Mạn Thục, chị Mạn Thục ơi?”

Các đồng nghiệp lo lắng vây quanh bà ta, dưới sự sốt ruột, có vài người cũng bắt đầu thở gấp rồi ho khan theo.

“Không, khụ khụ, không sao, tôi không sao." Vu Mạn Thục thẳng eo, an ủi đồng nghiệp: "Đi thôi, đến tòa tiếp theo."

“Chị Mạn Thục, không thì chị nghỉ ngơi đi, bọn em đi là được rồi, lát nữa bọn em lại qua đón chị."

Vu Mạn Thục sao có thể đồng ý .
Bạn cần đăng nhập để bình luận