Thiên Tai Càn Quét

Chương 636: Vô Đề

Chương 636: Vô Đề

Có lẽ hồi lâu không thấy bạn cũ, có lẽ sự khát khao muốn sống đã phá vỡ nguyên tắc làm người, có lẽ tai họa tàn phá, Liễu Chiêu Vân nói ra lời chán ghét vứt bỏ bản thân. Người trên thuyền bên cạnh đều im lặng, Tống Tam Hà há to miệng, lại nhắm mắt lại.

Kiều Thanh Thanh không ngờ Liễu Chiêu Vân lại nói như thế, trong ấn tượng của cô, khi gặp mặt lần trước Liễu Chiêu Vân vẫn là người cứng cỏi mạnh mẽ. Dường như chuyện này cũng không kì lạ, thiên tai không chỉ hủy đi tòa nhà, sản xuất và trật tự. Nếu không phải có người yêu và người thân bên cạnh, tinh thần của cô cũng đã bị phá hủy từ lâu.

Ánh nến chập chờn khiến sự chán ghét đau khổ từ trong linh hồn hiện ra mặt một cách rõ ràng.

Nhất định Liễu Chiêu Vân vô cùng đau khổ mới có thể mở lòng mình trước mặt người ngoài như thế.

Cô ấy sắp nổ tung, sắp điên mất rồi, cô ấy xoa tay mình giống như trên đó còn dính máu chưa rửa sạch được.

"Không, không buồn cười." Kiều Thanh Thanh đưa tay khẽ vỗ lưng Liễu Chiêu Vân, cảm nhận cơ lưng cô ấy căng cứng, nói: "Cậu chỉ muốn sống sót, muốn sống không sai. Cho dù cậu làm gì, chỉ cần có thể gánh vác hậu quả là được rồi."

Trong đầu của cô hiện lên rất nhiều cảnh tượng, giặc cướp bị cung tên bắn trúng ở tiểu khu Hoa Thành, kẻ cướp bóc bị cô cắt cổ trên đường di chuyển đến Hi Thành. Ở trên bờ biển tối tăm, thi thể người ham muốn không gian nổi trong nước không nhúc nhích.

Hai người bọn họ giống nhau.

Dựa theo pháp luật trước tận thế, những người kia cho dù có tội cũng là tội không đáng chết, nhưng trong thiên tai tận thế, cô nghĩ chỉ khi những người kia chết mới đảm bảo nhất. Cô là người có tư tưởng ích kỷ, cô vì lợi ích riêng nên chỉ lựa chọn điều tốt nhất cho mình.

Cô không hối hận, cô thà gánh chịu tất cả sai lầm và trả thù.

Liễu Chiêu Vân ôm Kiều Thanh Thanh, nước mắt rơi lên vai Kiều Thanh Thanh.

Sau khi khóc một phen, Liễu Chiêu Vân trở về, bầu không khí trên mấy chiếc thuyền vẫn âm trầm.

"Ôi chao, đừng nghĩ nhiều như thế, không phải hôm nay chúng ta còn sống sao, còn sống là tốt rồi." Ba Thiệu ho khan hai tiếng, nói: "Lấy chăn cấp cứu ra đi, chúng ta đi ngủ. Ngủ sớm một chút ngày mai mới có tinh thần."

Thiệu Thịnh An ôm Kiều Thanh Thanh: "Ngủ đi."

"Ừm."

Đội tàu cũng lần lượt tắt đèn, trong vòng bảo vệ, những người sống sót dần bình tĩnh lại. Ngoại trừ người bị thương còn đau khổ, đa phần mọi người đều rơi vào mộng đẹp. Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An ngủ ở đuôi thuyền, hai người ngủ cạnh nhau, co ro. Chăn cấp cứu trải bên dưới ngăn hơi ẩm, trên người đắp một chiếc chăn khác, ngủ như thế rất không thoải mái. Buổi chiều đầu tiên sau khi tỉnh ngủ, xương cốt cả người Kiều Thanh Thanh đều đang kêu gào đau đớn, nhưng trong khoảng thời gian này nằm ngủ như thế đã quen.

Dựa vào thân thể ấm áp của chồng, thuyền gỗ nhẹ nhàng lắc lư, Kiều Thanh Thanh chìm vào giấc ngủ. Có lẽ trước khi đi ngủ nghe Liễu Chiêu Vân bộc bạch cảm xúc nên ngay cả lúc ngủ mơ tâm trạng của cô cũng không tốt. Trong giấc mơ, dường như cô cãi nhau với ai đó, có người chỉ vào mặt cô mắng "Vì lợi ích riêng". Cô tức giận xoay người rời đi, kết quả bị đạp rơi vào nước.

Cứ như thế tỉnh giấc.

Giây phút mở mắt ra, Kiều Thanh Thanh cảm nhận được sự nguy hiểm không thể hình dung được. Trái tim cô co rút, máu huyết như đang sôi trào trong mạch máu.

Cô ngồi thẳng lên.

Thiệu Thịnh An bị động tác của cô làm tỉnh giấc, mông lung mở mắt: "Sao thế Thanh Thanh?"

Kiều Thanh Thanh mở miệng thở, lại cảm thấy không khí ít ỏi gần như không thở nổi.

"Em sao vậy Thanh Thanh?" Thiệu Thịnh An cũng ngồi xuống ôm chặt lấy cô.

"Em, em cảm thấy sợ hãi, rất sợ hãi." Kiều Thanh Thanh khó khăn nói ra câu này, mắt nhìn chằm chằm bầu trời. Không có sao không có trăng, khu vực này chỉ có ánh đèn lẻ tẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận