Thiên Tai Càn Quét

Chương 613: Vô Đề

Chương 613: Vô Đề

Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh sáng màu cam đỏ ở buổi chiều tà giúp tô thêm vẻ ôn hòa cho bầu trời, ở một nơi không ai để ý đến, có một lùm hoa dại đung đưa trong gió chiều rũ bỏ đi luồng ánh sáng, bông hoa khô héo rơi xuống đất, chiếc lá xanh co quắp úa vàng, những thân cây cứng cáp cúi rũ xuống mặt đất, lùm hoa với sức sống ương ngạnh nở rộ. Nơi hoang vu này cứ như vậy mà tan biến mất trong một buổi tối bình thường, không một người nào biết, không ai thương tiếc cả.

Khi Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An trở về nhà đã hơn mười giờ tối, người nhà vẫn còn thức chờ bọn họ về. Kiều Thanh Thanh chụp một số bức ảnh và quay video lại cho họ xem, sau khi xem xong, tâm trạng của mọi người đều cảm thấy nặng trĩu, chân của ba Thiệu đã lành hẳn, ông vội vã đến ruộng rau để xem rau cải vẫn còn xanh um tươi tốt mới yên tâm.

“Mọi người đừng quá lo lắng, ít ra lần này bọn con đã đem rất nhiều củi khô về, không cần phải phơi nữa đó.” Kiều Thanh Thanh cười nói.

“Đói rồi đúng không, để mẹ đi nấu mì cho tụi con ăn.” Kiều Tụng Chi đứng dậy.

“Mẹ, con muốn ăn mì gói, vị thịt bò kho, còn Thịnh An thì sao?”

Thiệu Thịnh An nói: “Vị gà hầm nấm nhé, mẹ ngồi đi, con đi làm cho.”

Thiệu Thịnh An nấu hai nồi mì, cả nhà cùng ăn. Kiều Tụng Chi và mọi người vừa mới ăn xong cơm lúc bảy giờ nên không đói lắm, chỉ ăn một ít. Mì gói có thêm cá viên, Kiều Thanh Thanh ăn rất ngon miệng, lo lắng nhiều cũng vô ích, ăn no rồi đi ngủ, ngày mai lại bắt đầu một ngày mới.

Trong tổ y tế, Kiều Thanh Thanh hỏi bác sĩ Đàm về chuyện khu rừng cây Dương: “Bọn họ về chưa? Hôm qua vợ chồng tôi có đến đó xem qua một hồi, có thấy đội điều tra Thẩm Châu của chúng ta.”

Bác sĩ Đàm lắc đầu: “Vẫn chưa về nữa.” Nghe thấy thế Kiều Thanh Thanh không hỏi thêm.

Vịt trong nhà nuôi rất mau lớn, vịt ăn nhiều, mập mạp, mới nuôi có bốn tháng đã bắt đầu đẻ trứng. Kiều Thanh Thanh nhét những trái trứng vịt trong không gian vào trong ổ vịt để chúng nó ngồi xổm xuống dưới ổ ấp. Con gà nhỏ mà Đại Bảo ấp đã ra đời, trứng nó tự đẻ một mình chắc chắn không thể nở ra gà con, Kiều Tụng Chi nhân cơ hội này canh lúc nó không có ở đó, lấy quả trứng gà đã thụ tinh do Kiều Thanh Thanh lấy ra từ trong không gian thay thế cho quả trứng trong ổ của nó, cuối cùng Đại Bảo ấp ra được sáu chú gà con, ngày nào cũng ríu rít đòi ăn, đem thịt cá mập được hầm thành thịt bằm cho tụi nó ăn, chúng nó thích ăn vô cùng.

Kiều Tụng Chi và mọi người đều là người thiết thực, chuyện xảy ra ở rừng cây Dương tuy rằng đáng sợ, nhưng việc mà bọn họ có thể làm vẫn chỉ là những công việc ở trước mắt. Gà vịt nuôi khỏe mạnh, ruộng rau do ba Thiệu chăm sóc cũng phát triển tươi tốt, cải thìa và rau xà lách phát triển xong vụ này rối lại tới vụ tiếp theo, nhà bọn họ mỗi ngày đều có rau tươi để ăn, dư ra còn có thể đưa cho Kiều Thanh Thanh cất vào trong không gian. Ba Thiệu còn trồng thêm cà chua, hành lá và ớt, dày công đan những khung gỗ cho cà chua leo lên.

Mọi thứ đều ổn cả.

Cho đến khi rừng cây Dương khô héo được nửa tháng sau, đường bờ biển ăn sâu vào đất liền thêm hai mươi mét. Không, hoặc là nên nói rằng, vị trí đất liền ở đường bờ biển đã bị sụp đổ, làm cho nước biển tràn vào, đẩy đường bờ biển ra xa.

Chuyện xảy ra vào trong đêm.

Kiều Thanh Thanh bị đánh thức bởi một tiếng hét lớn, ngay sau đó cả nhà thức dậy, thắp sáng ngọn nến, ánh sáng chiếu vào lộ khuôn mặt hoang mang nghi ngờ của mọi người.

“Con và Thịnh An qua đó xem xem, ba, mọi người cũng cẩn thận tí, đừng để người khác thừa nước đục thả câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận