Thiên Tai Càn Quét

Chương 205: Vô Đề

Chương 205: Vô Đề

"Mở cửa, mở cửa."

Hai người chạy đến tầng tám, không còn lối thoát bọn chúng liều mạng đập cửa hai nhà ở tầng tám. Khi làm càn ở tầng bảy, chúng không ngờ rằng sẽ trở thành con mồi, trong thoáng chốc không còn đường lui.

"Trèo xuống từ đây đi."

Một người trèo lên cửa sổ của ban công, cố gắng trốn thoát khỏi đây. Còn lại người kia tuyệt vọng nhìn hắn: "Không được, chân tôi không nhúc nhích được." Vốn dĩ hai người có thể trốn thoát khi leo lên ban công căn 701, nhưng hiện tại ngay cả leo lên bệ cửa sổ cũng chật vật.

“A…” Người cộng sự chân không có chút sức lực liền ngã xuống, còn chưa kịp nắm lấy ống thoát nước ở bên ngoài bức ngoài.

Một tiếng rầm thật lớn vang lên, người còn lại không kìm được mà bật khóc, quỳ lạy ở cầu thang: “Tha cho tôi đi, tôi cũng bị ép mới đến đây, tôi không thể không đi, mẹ tôi sắp chết đói rồi, em trai tôi cũng sắp chết đói, tôi không cố ý tới đây cướp, anh thả tôi đi đi, sau này tôi sẽ không tới nữa, tôi nhất định sẽ không tới nữa, hu hu hu."

“Anh nói anh có nỗi khổ riêng, nhưng những người cố gắng sống đến bây giờ cũng có nỗi khổ.” Kiều Thanh Thanh lạnh lùng nói, cô không đi lên lầu, mà tránh qua một bên. Người ba phòng 701 với đôi mắt đỏ hoe, cầm cây chày cán bột trên tay lao về phía trước.

Một lần, hai lần, ba lần, ông đánh đối phương như điên. Tên cướp chống trả lại, sau đó những người từ phòng 702 cũng chạy đến, rút kéo đâm vào bụng và cổ của tên cướp.

Dưới sự tấn công dã man của hai người, tên cướp cuối cùng đã hấp hối. Kiều Thanh Thanh nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy một cô gái. Đôi mắt cô ấy ngây dại, nhưng khi nhìn thấy tên cướp, đôi mắt cô ấy hằn lên sự sợ hãi và căm thù, cô bé lao tới điên cuồng cắn vào cổ tên cướp. "Được rồi, được rồi, Hinh Nhi, hắn chết rồi, hắn chết rồi, hừ, Hinh Nhi không sao rồi, chúng ta về nhà đi con." Người ba ôm con gái, lúc đi xuống lầu nở nụ cười cảm ơn vợ chồng Kiều Thanh Thanh.

"Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu."

“Cái này cho cô.” Kiều Thanh Thanh lấy con dao đi rừng từ trong túi ra đưa cho cô gái.

Cô nhìn vào mắt Hinh Nhi: "Con dao này rất bén, nó có thể cắt đứt cả đá." Hinh Nhi run rẩy cầm con dao, Kiều Thanh Thanh mỉm cười với cô ấy, nắm tay rồi đặt con dao vào trong tay cô ấy.

"Đi thôi, Thịnh An."

"Được."

Hai vợ chồng đi xuống cầu thang nhặt những mũi tên trên đường đi mà không chạm vào những vật dụng nằm rải rác trên mặt đất. Rời khỏi tòa nhà thứ ba quay về tòa nhà thứ tư, ba Thiệu đang đợi hai người ở dưới lầu, nhìn thấy anh và cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Hai con không cho ba đi theo, ba rất lo lắng, hai con không sao chứ, có bị thương không ?"

“Dạ không, chúng con đã thắng.” Kiều Thanh Thanh làm vẻ mặt nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ba Thiệu xoay người, chắp tay nói: “Vậy các con về nhà đi, mẹ đang chờ hai con.”

Kiều Thanh Thanh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt không tự nhiên và lảng tránh của ba Thiệu khi ông nhìn cô, nhưng Thiệu Thịnh An cảm thấy rất khó chịu. Anh và cô đều giết người giống nhau, tại sao ba không dám nhìn Thanh Thanh?

“Không sao.” Kiều Thanh Thanh tựa hồ có mắt sau lưng, cô vươn tay nắm lấy tay anh, nghiêng đầu cười nói. "Không sao, chúng ta về nhà đi." Chỉ cần mẹ cô và Thịnh An không nhìn cô như vậy, bức tường thành của cô sẽ không bị phá vỡ.

Đến lầu 7 nhìn thấy người nhà họ Vương cùng người nhà họ Trần đứng đợi hai người ở cửa, ánh mắt mỗi người đều không giống nhau, có phán xét, có hoài nghi, có sợ sệt, cũng có ngưỡng mộ.

Bà Vương chống gậy đi lên, vỗ vỗ cánh tay Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An: “Các cháu thật là giỏi, lần này tiểu khu may nhờ có các cháu đó là niềm may mắn của chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận