Thiên Tai Càn Quét

Chương 308: Vô Đề

Chương 308: Vô Đề

Ba Thiệu cảm thấy mới lạ, kẹt xe nhưng tâm tình còn rất tốt, cảm thấy đấy là biểu hiện của việc con người sinh hoạt đông đúc, náo nhiệt thật tốt, chợ phải náo nhiệt mới gọi là chợ nha. Đến đích, Kiểu Thanh Thanh phát hiện nơi này đã chen đầy người. Nói là chợ nhưng căn bản không có thứ gọi là cửa hàng, quầy hàng, phóng mắt nhìn ra chính là một mảnh đất bằng rộng lớn, người muốn bày quán trực tiếp tìm chỗ trống ngồi xuống đã có thể tính là cái quầy hàng.

Địa phương này, đời trước cũng là chợ, Kiều Thanh Thanh cũng đã tới rất nhiều lần, thế nhưng lúc đó nơi này đã quy hoạch tốt, cực kì có trật tự. “Thanh Thanh, nơi này được chưa?” Ba Thiệu tìm một chỗ vắng người một ít. “Được rồi ạ, chúng ta dừng ở đây đi!”

Xe ba bánh dừng lại, ba Thiệu dọn sọt tre xuống dưới, Kiều Thanh Thanh lấy ra một khối vải bạt trải ra đất, hai người đem đồ vật lấy ra bày lên trên. Trong quá trình bày hàng, ba Thiệu không ngừng đánh giá xung quanh, tán thưởng nói: “Thanh Thanh, nghe con quả nhiên không sai, một đường lại đây ba thấy mọi người cũng giống chúng ta, đều bày chút đồ vật cũ, chỗ đằng trước đó, mười mấy người trẻ tuổi lớn lên cường tráng, thế nhưng lại bán thuốc lá và rượu cùng với xăng! Người thường chúng ta vẫn là đến bán chút đồ vật bình thường thôi.”

Thấy ông hoàn toàn hiểu được, Kiều Thanh Thanh liền an tâm. Quầy hàng của bọn họ thực bình thường, giống một giọt nước rơi vào đại dương, mảnh chợ này đại đa số mọi người đều giống bon họ, lấy ra đồ vật nhà mình không dùng được ra trao đổi. Quần áo cũ còn tính là tốt, có quần hàng bên trên là mảnh vải vẫn còn lưu rõ vết rách, chủ quán cũng sẽ nói: “Thời buổi này quần áo không phải hư rất mau sao! Anh xem vải nhà tôi màu sắc hoa văn gì cũng đều có, cầm về khâu vào chỗ quần áo rách sẽ rất đẹp! Nhìn xem, chỗ tôi có hình Garfield, hình ếch xanh, đảm bảo cháu nhỏ sẽ thích…”

Người càng ngày càng nhiều, nơi nơi đều là tiếng rao hàng, trả giá, thân ở trên thế gian này, Kiều Thanh Thanh cảm thấy hoài niệm sâu sắc. “Rượu thuốc này của cô bán thế nào, có thể dùng được sao?” Quầy nhà cô cũng có người hỏi giá, Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Có thể dùng, tôi còn biết một chút y thuật, anh bị thương chỗ nào sao? Mua rượu thuốc nhà tôi sẽ chẩn bệnh miễn phí.”

Người tới nhìn quét cô: “Cô thật sự sẽ xem sao? Vậy xem một chút, cánh tay này của tôi đau nhức vài ngày, lúc dọn đồ vật giống như bị trật rồi.”

Kiều Thanh Thanh tới xem một chút: “Đúng là bị trật rồi, tôi ấn cho anh một lát, anh đừng nhúc nhích.”

Sau khi ấn vài cái, người nọ vẫy vẫy tay: “Hắc, thật đúng là khá hơn nhiều.” “Anh mua rượu thuốc đi, về nhà đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa nóng rồi lại ấn vào chỗ không thoải mái, sáng tối xoa hai ba lần, hai ngày có thể thấy rõ hiệu quả.”

“Bán thế nào vậy?”

“Đồ ăn, có thể ăn là được, hoặc là vàng bạc đá quý.”

Người đàn ông lại cười hắc một tiếng: “Chỉ có cái bình này mà muốn vàng ư? Xem tôi là ngốc à?” Hắn đứng lên muốn rời đi, Kiều Thanh Thanh cũng không ngăn cản.

Thương nhân trong chợ ngày càng nhiều, tuy rằng có đèn đường nhưng vẫn là có vẻ tối tăm.Cũng có rất nhiều người không vì mua đồ vật, nguyện ý lại đây xem náo nhiệt, chiếu đèn đường hướng về nơi này.

“Con đi dạo xung quanh đi, muốn mua cái gì thì mua, ba trông sạp là được.” Ba Thiệu nói, đem một túi gạo đưa cho Kiều Thanh Thanh: “Cầm đi mua thứ con thích ăn.”

“Được, con đi xem đây, có việc ba nhớ gọi con.”

Kiều Thanh Thanh xem khắp nơi, đi ngang qua quầy hàng đông đảo, đi vào cái sạp bán thuốc lá và rượu kia.

Cái sạp này ước chừng có mười tám người đàn ông trông coi, nhìn không dễ chọc, người hỏi mua cũng có nhưng chỉ cần vừa nghe những người đó nói chỉ thu vàng liền lùi bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận