Thiên Tai Càn Quét

Chương 314: Vô Đề

Chương 314: Vô Đề

“Khoai tây cắt như nào rồi đều giống nhau, nấu chín lên sẽ ăn ngon thôi.” Kiều Tụng Chi tránh đi đề tài dệt khăn lông này, hỏi bà khoai tây có muốn thêm ớt cay hay không.

Mẹ Thiệu rất thích ăn ớt cay, chính là sợ bị nóng.

“Vậy làm khoai tây xào cay đi, nóng trong cái gì, để Thanh Thanh nấu nước hạ nhiệt là được.” Kiều Tụng Chi cười nói.

Đây là một ngày bình thường.

Kiều Thanh Thanh ở phòng thuốc lầu bảy nấu thuốc mỡ, trong phòng sáng đèn, dược liệu nấu cùng một chỗ tỏa ra khói trắng ngập tràn cả phòng, chui ra ngoài theo khe hở.

Đây là một buổi tối bình thường, với thói quen ngày ngủ đêm ra của cư dân căn cứ người sống sót mà nói, đêm nay thật sự không có gì để khen, cùng ban đêm trước kia giống nhau, độ ấm từ ban ngày còn dư lại trên mặt đất bốc hơi lên, độ ẩm không khí ban đêm vẫn mang theo nhiệt độ.

Mồ hôi, khát nước, nóng bức dẫn đến tinh thần mệt mỏi…

Hết thảy cũng chưa có gì khác lạ.

Ngay từ đầu, Kiều Thanh Thanh cũng giống những người khác, không phát hiện điều gì dị thường, cô chuyên tâm mà điều chế thuốc mỡ. Mấy ngày hôm trước ở chợ cô đào được mấy loại dược liệu, dược liệu bảo tồn không tốt nhưng còn tàn lưu một chút dược tính, cô liền mua toàn bộ, tính toán chế thành cao thuốc. Khói chui ra ngoài cửa sổ, nhè nhẹ lượn lờ trong bóng đêm rồi từ từ dày lên. Bỗng nhiên không biết sương mù màu trắng từ đâu tới quấn quanh chúng, hai cái dung hợp thành một thể, thể tích sương trắng dần dần lớn hơn, khi Kiều Thanh Thanh ngừng nấu thuốc mỡ, khí trắng bên ngoài còn đang to dần ra, sau đó hoàn toàn chiếm lấy bóng đêm.

Khi phát hiện không thích hợp đã là nửa giờ sau.

Kiều Thanh Thanh đem lô thuốc mỡ giữ lạnh tốt, bỗng nhiên cảm thấy yết hầu phát ngứa, nhịn không được ho khan vài tiếng. Cô cẩn thận cất thuốc mỡ, mở cửa xuống lầu sáu, mới vừa mở cửa, cảm giác ngứa trong cổ họng lại càng tăng lên, cô không ngừng ho khan.

Trong tòa nhà này, các hộ khác cũng truyền ra tiếng ho khan, tiếng ho hết đợt này đến đợt khác vọng ở trong hành lang.

Sắc mặt Kiều Thanh Thanh trở nên nghiêm trọng.

Cô về phòng cầm đèn pin, xốc bức màn lên chiếu về phía cửa sổ. Cửa sổ bị tấm ván gỗ cố định, chỉ có khe hở trên tấm ván gỗ dùng để thông gió, thông khí, ánh đèn pin từ khe hở cửa sổ chiếu ra ngoài, Kiều Thanh Thanh tới gần cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài tấm ván gỗ.

Ở dưới ánh đèn, cô thấy sương mù dày đặc màu trắng đang lưu chuyển ở ngoài cửa sổ.

“Khói độc—” Kiều Thanh Thanh lẩm bẩm.

Cô khép màn lại, sau đó lao xuống lầu.

Kiều Tụng Chi ho khan mở cửa cho cô: “Không biết làm sao vậy, cả nhà đều đột nhiên bị ho khan, yết hầu ngứa đến muốn chết, khụ khụ!” Đáp lại bà ấy là một cái khẩu trang đè xuống mặt.

“Mẹ, đừng nhúc nhích, con mang khẩu trang giúp mẹ.” Kiều Thanh Thanh trầm thấp nói, đem hai dây khẩu trao kéo về phía sau tai mẹ cô.

Kiều Tụng Chi lộ ra vẻ mê mang: “Đây là làm sao vậy?”

“Không khí hiện tại có vấn đề, mẹ, mẹ đóng cửa trước đi.”

Kiều Thanh Thanh vào nhà, dùng đúng cách để giúp ba Thiệu mẹ Thiệu còn có Thiệu Thịnh Phi đeo khẩu trang lên.

“Ngồi xuống, ổn định hô hấp.”

Vài phút sau, chứng ho khan của bọn họ chuyển biến tốt đẹp.

“Đây là làm sao vậy?” Ba Thiệu hỏi: “Ba cũng không nhận thấy có người đốt thứ đồ gì quỳ quái ở đây, sao yết hầu lại ngứa đến hoảng.”

“Bên ngoài có sương mù, sương mù đó giống như có chút vấn đề, Thịnh An đi múc nước còn chưa trở về, con phải đi đón anh ấy.” Kiều Thanh Thanh nói rồi đi ra cửa.

Nơi nơi đều là tiếng ho khan, Kiều Thanh Thanh chạy vội thở hổn hển, chạy xuống lầu sáu hướng tới phía giếng nước sâu mà đi.

Cô cùng một ít cư dân gặp thoáng qua, ánh đèn pin chiếu khắp nơi, cô vội vàng tìm kiếm bóng dáng Thiệu Thịnh An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận