Thiên Tai Càn Quét

Chương 319: Vô Đề

Chương 319: Vô Đề

Chỉ cần còn sống là sẽ luôn có ngày đoàn tụ ta gặp lại nhau. Em phải tin anh."

“Vâng.” Kiều Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt anh.

Thiệu Thịnh An tiếp tục nói: "Chờ bóng đêm vô tận xảy đến, mỗi người trong chúng ta luôn phải mang theo túi vật tư bên cạnh mình. Em sắp xếp vật tư trong đó nhé. Anh tin em có thể chuẩn bị ổn thỏa những vật tư phục vụ cho việc sống sót sau động đất. Như vậy thì dẫu chia cắt, ai cũng có thể đạt được cơ hội sống sót lớn nhất, sau này nhất định có thể gặp lại."

“Được.”

Thiệu Thịnh An xoa đầu cô: "Chỉ biết nói "Được" thôi sao?"

Kiều Thanh Thanh dựa vào người anh: "Thế thì phải nói gì?" Cô thở dài một tiếng: "Tạm thời lo xử lý nan đề trước mắt vậy, tiếc là em không biết cách chế tạo thuốc trừ sâu, bằng không chắc chắn sẽ đề xuất ý tưởng với viện nghiên cứu."

Đợt sương mù dày đặc này tới đột ngột, dường như trong sương mù có thứ gây hại gì đó khiến người ta ho khan. Quân đội và chính phủ phản ứng rất nhanh, viện nghiên cứu sáng đèn thâu đêm, bên hậu cần bắt đầu huy động vật tư, những xã khu liên quan cũng được điều động theo.

Tiếng loa vang lên trong căn cứ, tuyên bố cả tuyến dừng sản xuất lao động, kêu gọi người dân ở yên trong nhà đừng ra ngoài, đồng thời thông báo trong sương mù có thành phần không xác định, đề nghị các cư dân đừng hít thẳng sương mù vào, đề phòng cẩn thận.

Thông báo được phát đi vào chiều hôm sau từ khi sương mù dày đặc xuất hiện, Kiều Thanh Thanh ở nhà cũng nghe thấy.

“Cách này hay, chứ không mai ba lại phải đi làm." Thiệu Thịnh An thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Để tiện phản ứng kịp thời, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An dọn xuống tầng dưới, ở luôn trong phòng khách.

Đồ ăn là do Kiều Thanh Thanh nấu, cô thêm vào trong các món ăn một lượng lớn giấm trắng, đồ ăn nấu ra chua chết người.

“Thanh Thanh à, sao chua thế con? Mẹ ngửi mùi cứ tưởng con chỉ làm cá chua ngọt, nào ngờ con nấu cơm mà cũng cho thêm giấm nữa." Kiều Tụng Chi bị chua đến nỗi mặt sắp chun thành một cục.

“Giấm có thể sát trùng, hiện tại sương mù quái lạ như vậy, chúng ta không thể làm gì khác, đành ăn chút giấm sát trùng vậy."

Một bữa ăn toàn giấm là giấm, mọi người ăn đến mặt mày dữ tợn. Kiều Thanh Thanh uống một ngụm canh giấm trắng nấu với rau chân vịt và thịt viên, bản thân cũng bị chua đến ê răng.

Sau hai ngày ăn thức ăn toàn giấm là giấm, nhóm ba Thiệu vừa nghe thấy hai chữ "ăn cơm" là lập tức ê răng.

"Nhưng hiệu quả mà mọi người, chẳng phải chúng ta ho rất ít sao?"

Nghe Kiều Thanh Thanh nói vậy, Kiều Tụng Chi mới bất giác phát hiện ra: “Hình như ho khan ít hơn thật.”

“Chẳng lẽ giấm thật sự có hiệu quả ư? Thế thì phải uống nhiều chút." Mẹ Thiệu mừng rỡ nói.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Không thể ăn uống quá nhiều giấm, hôm nay ăn đồ ăn bình thường đi."

Thiệu Thịnh An lén hỏi Kiều Thanh Thanh: "Em đã nói rằng chỉ thuốc trừ sâu mới hiệu quả với đám sâu trong cơ thể, vậy giấm kia..."

"Đây cũng là điều nhóm chuyên gia nghiên cứu ra kiếp trước, giấm không thể giết chết sâu nhưng có thể giảm tính linh động của chúng, kiềm chế tốc độ sinh sản và phát triển của chúng. Phía chỉ huy căn cứ đã từng cho phun giấm trắng khắp toàn bộ căn cứ. Lúc đó trong không khí toàn mùi giấm chua."

"Chẳng qua vẫn không thể tiêu diệt chúng nó?"

"Đúng vậy, hết cách, trừ khi sương dày tự động biến mất."

Nghe đến đây, Thiệu Thịnh An chợt nảy sinh ý tưởng: "Mưa axit về sau liệu có hiệu quả với sương mù dày không nhỉ?"

Kiều Thanh Thanh “Ồ” một tiếng: “Anh nói đúng, về chuyên gia nghiên cứu nói mưa axit có thể giết sạch sâu trong màn sương dày đặc. Em thấy tin tức thì rất bất đắc dĩ, anh nói xem, đây có phải ông trời đang đùa bỡn mình không?"

“Thay vì nói là ông trời đùa bỡn, có thể đây cũng là ơn huệ ông trời ban cho. Có điều ơn huệ này tới hơi muộn." Thiệu Thịnh An tỏ ra lạc quan: "Vậy xem ra cũng có lúc ông trời sẽ mềm lòng, đây chẳng phải là chuyện tốt với loài người chúng ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận