Thiên Tai Càn Quét

Chương 421: Vô Đề

Chương 421: Vô Đề

Mẹ biết trong lòng con đang rất mâu thuẫn, vừa muốn bọn ta có năng lực tự bảo vệ mình, lại không nỡ để bọn ta phải một mình đối mặt. Lần này con cứ buông tay đi, nếu như trong điều kiện hiện nay mà ba người bọn ta còn không giữ được gia đình này thì sau này ra sao đều tại số đã như thế, ai cũng không trách được.”

Kiều Thanh Thanh suy nghĩ một đêm, rốt cuộc gật đầu.

Tại thời điểm đưa ra quyết định, cô cảm thấy như xiềng xích trói buộc mình đã được nới lỏng. Đó là xiềng xích mà cô đã tự đeo lên mình, là nỗi nhát gan và sợ sệt sinh ra bởi tình yêu thương.

Sau khi nhận được lịch trực, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An cùng so với nhau. Đây là một lịch trực hàng tháng, tháng này Kiều Thanh Thanh được sắp xếp đến xã khu Bình Sam, Thiệu Thịnh An thì được sắp xếp đến khu vực bên ngoài căn cứ. Còn tháng tới họ sẽ được chỉ định đi đến đâu thì vẫn còn là một ẩn số.

“Đừng sợ, chúng ta chỉ làm một năm thôi, một năm sau chúng ta sẽ từ chức về nhà.” Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh.

“Được.” Kiều Thanh Thanh cảm thấy khả năng trận động đất lớn xảy ra trước là rất lớn, bọn họ cần phải có sự chuẩn bị trước.

Ngày đầu tiên ra ngoài làm việc, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đạp xe ra ngoài, mỗi người đều đeo túi xách, bên trong chứa quần áo để thay cùng với thức ăn và thuốc men.

Sau khi đến xã khu Bình Sơn, hai người tách nhau ra, Thiệu Thịnh An tiếp tục đi về phía trước.

Anh đạp xe thêm một tiếng rưỡi nữa mới đến nơi, dọc đường những điều mắt thấy tai nghe khiến cho tâm trạng anh hết sức nặng nề. So với xã khu Bình Sam, xã khu mới có khoảng cách rõ rệt, nhưng sau khi rời khỏi xã khu Bình Sơn thì khoảng cách ngày càng tăng. Các tòa nhà đã cũ được tưới qua mưa axit khiến chúng trở nên tan hoang, khắp nơi đều là dấu vết chắp vá như quần áo của người dân bây giờ. Điều kiện mặt đường cũng khác biệt một trời một vực so với xã khu mới, khắp nơi đều là rác rưởi, đường xá gập ghềnh, những người sống sót mà anh bắt gặp dọc đường, diện mạo tinh thần nếu so với cư dân của xã khu mới thì quả thực cách xa nhau như trời với đất.

Anh chưa từng đến vùng ngoài căn cứ, trong lời kể của vợ, trong giấc mơ anh từng mơ, bên ngoài căn cứ hoàn toàn không phải là một nơi tốt lành, nơi này tràn ngập nghèo đói, nguy hiểm, tranh đoạt và hỗn loạn.

Nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

“Đừng chạy, tên trộm kia đứng lại.”

“Có người sờ con, ba có người lén sờ con.”

“Con cái nhà ai chạy lung tung đụng hư bếp nhà tao rồi, muốn chết có phải không, đừng có để ông đây bắt được mày.”

Đèn chiếu sáng buộc trên đầu xe chiếu sáng đường, cũng phản chiếu lên đáy mắt Thiệu Thịnh An hình ảnh hỗn loạn ở vòng ngoài căn cứ.

“Thiệu Thịnh An đúng không, được rồi, đăng ký xong rồi, ký túc xá ở phía sau cậu tự đi đi, khu vực này vô cùng loạn, lúc trước thời kỳ mưa axit tà giáo xuất hiện, chúng thích nhất là tới đây truyền giáo, bắt cũng không hết, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, một giờ chiều bắt đầu đi làm, đồng đội của cậu sẽ dẫn dắt cậu, cậu cũng tự học một chút.”

Đăng ký xong Thiệu Thịnh An cảm ơn nhân viên rồi đẩy xe đạp đến ký túc xá.

Trong khi Thiệu Thịnh An đang mang tâm tình phức tạp khi lần đầu tiên chính thức đặt chân ra ngoài căn cứ thì Kiều Thanh Thanh đã hoàn thành tuần tra buổi sáng với các đồng nghiệp mới ở xã khu Bình Sam và đang ăn trưa.

Sau khi ăn cơm trưa, Kiều Thanh Thanh trò chuyện với các đồng nghiệp mới để tăng thêm tình cảm, đồng nghiệp mới hiện tại cũng rất dễ dàng hòa hợp, lúc trò chuyện họ tò mò hỏi thăm cô về cuộc sống bên xã khu mới.

“Tôi có người thân ở trong xã khu mới, nói là cuộc sống ở đó vô cùng tốt, cho dù bây giờ là đang là đêm đen vô tận nhưng ra ngoài cũng rất an toàn, khắp nơi đều có đèn đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận