Thiên Tai Càn Quét

Chương 335: Vô Đề

Chương 335: Vô Đề

Ông ấy rất cảm ơn con, túi bánh bao với cà chua này là quà tạ lễ.”

Kiều Tụng Chi cùng nghe một câu chuyện giống vậy: “Giống hệt phim trong TV, hèn gì tiền lương của con với Tề Minh khác nhau như vậy, nhiều hơn cậu ấy không ít. Mẹ còn đang sợ tiền lương của hai đứa không giống nhau, ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa.”

Thiệu Thịnh An cười lắc đầu: “Tề Minh nói là do con may mắn, còn rất vui cho con nữa đấy.”

Thiệu Thịnh An về nhà, bầu không khí trong nhà vô cùng tốt. Ngày hôm sau, Thiệu Thịnh An muốn lên thị trấn đưa lương cho người nhà của Tề Minh, Kiều Thanh Thanh muốn đi cùng anh: “Có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Hai người đi một chiếc xe đạp, Thiệu Thịnh An đèo cô, khoai tây thì được Kiều Thanh Thanh ôm.

“Có nặng không?”

“Không nặng, lên đường thôi.”

Đèn xe chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc, thỉnh thoảng Thiệu Thịnh An sẽ ấn chuông xe, Kiều Thanh Thanh thì soi đèn pin ra đằng sau, nhắc nhở người đi phía sau vị trí của họ, không để bị đụng phải. Dù đã làm thế rồi nhưng trên đường vẫn có một chiếc xe gắn máy phóng rất nhanh, suýt nữa thì đâm vào nhau.

“Không phải đã ra lệnh cấm không được đi xe máy hả, sao vẫn có người đi xe máy không biết!” Thiệu Thịnh An rất tức giận.

Kiều Thanh Thanh trấn an anh: “Không phải vừa rồi có đội trị an đi quà à, chắc chắn chiếc xe máy đằng trước sẽ đụng phải đội trị an thôi, kiểu gì cũng bị phạt, anh đừng giận.”

Lại đi thêm mười phút nữa, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy ánh đèn của đội trị an. Liếc thoáng qua, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc xe máy kia bị giữ lại, chủ xe không phục tháo khẩu trang xuống hất cằm lớn tiếng uy hiếp: “Biết cậu tôi là ai không mà dám giữ xe của tôi? Đội trưởng của mấy người là ai? Tôi nói cho mấy người biết cậu tôi không phải người mấy người có thể đắc tội được đâu, nói ra sẽ dọa chết mấy người.”

Vừa nhìn qua Kiều Thanh Thanh liền cau mày, hồi nãy chiếc xe phóng nhanh quá nên cô không kịp nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới thấy đó không phải là Lâm Đức Tuấn con trai của Lâm Minh Dũng sao.

Cô thấy xui xẻo thu tầm mắt lại, không nhìn nữa.

Trước khi vào xã khu Bình Sam có một đoạn đường đất, hai bên con đường đất này không có bất cứ tòa nhà nào, bình thường đội trị an khá là coi trọng việc tuần tra ở khu này, bảo vệ trật tự cho con đường này. Nhưng hôm nay lúc đi qua bọn họ không gặp được đội trị an, xung quanh sương trắng mịt mù, Thiệu Thịnh An có chút bất an, đạp nhanh chân hơn. Kiều Thanh Thanh quan sát trái phải, tai nghe tám hướng, tay nắm chặt dao.

Bỗng nhiên từ trong màn sương mù truyền ra một tiếng cầu cứu, có một ít âm thanh vô cùng dồn dập, định nghe rõ thì lại không nghe được gì nữa. “Thanh Thanh.” Thiệu Thịnh An nhẹ giọng gọi.

“Không sao, anh đi nhanh qua con đường này là được rồi.” Kiều Thanh Thanh rất tỉnh táo.

Thiệu Thịnh An “Ừ” một tiếng, đạp xe nhanh hơn. Bánh xe đột nhiên vấp phải thứ gì đó, xe đạp suýt nữa thì lật ngã, may mà Thiệu Thịnh An khống chế được. Nhanh chóng lia đèn qua, Kiều Thanh Thanh mơ hồ nhận ra đó là một chiếc giày.

Trong màn sương mù dày đặc luôn cất giấu sự nguy hiểm, hai vợ chồng biết rất rõ điểm này.

Đoạn đường tiếp theo may mà bọn họ không gặp phải trắc trở gì, nhưng trong lòng hai người đều biết, mới ngay hồi nãy thôi, ở ngay đằng trước không biết cách bọn họ bao xa có người đi đường bị cướp.

Sau khi vào xã khu Bình Sam, hai người đi đến một trạm gác gần đó báo án, chiến sĩ đứng gác gật đầu, nói sẽ để đội trị an đi qua kiểm tra, bảo bọn họ lúc ra vào tốt nhất nên tìm người đi cùng: “Đi hai người quá ít.”

“Được, cám ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận