Thiên Tai Càn Quét

Chương 99: Vô Đề

Chương 99: Vô Đề

Buổi đêm, Kiều Thanh Thanh bị một một luồng khí lạnh làm cho giật mình tỉnh dậy. Lúc mới ban đầu cô rất cảnh giác, nhưng trong hơn ba tháng sau khi trùng sinh trở về này, cô nhận được sự yêu thương che chở của người thân và chồng, tâm trạng căng thẳng của cô cũng dần dần được thả lỏng, thế cho nên khi bị hơi lạnh làm cho tỉnh lại phản ứng đầu tiên của cô là sao lại lạnh như vậy, hạ nhiệt rồi sao?

"Ôi, lạnh quá, hình như hạ nhiệt rồi." Thiệu Thịnh An cũng bị hơi lạnh làm cho tỉnh lại, xuống giường định đi mở tủ lấy chăn bông.

Thiệu Thịnh An xuống giường, xốc chăn mỏng lên, mang đi hơi ấm ít ỏi trong chăn, Kiều Thanh Thanh lạnh đến mức giật mình, đầu óc rốt cục cũng trở nên tỉnh táo. Cô gần như hoảng sợ nhảy xuống giường, khiến Thiệu Thịnh An giật mình: "Thanh Thanh, có chuyện gì thế?"

"Ba mẹ, mau đi xem ba mẹ thế nào, chăn dày của ba mẹ đều để ở trong tủ cả." Kiều Thanh Thanh lấy trong không gian ra hai cái áo lông dài, một cái ném cho Thiệu Thịnh An, cái còn lại để cô mặc. Cô vừa mặc áo vừa chạy ra ngoài, Thiệu Thịnh An phản ứng lại vội vàng đuổi theo, hai người tách ra hành động, một người đi xem Kiều Tụng Chi, một người lên gác mái.

“Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh dậy đi.”

Kiều Thanh Thanh mạnh mẽ lay Kiều Tụng Chi dậy, nhanh tay khoác cho bà ấy một chiếc áo len, sau đó quấn chăn lông vũ rồi cho bà ấy uống nước gừng đường đỏ nóng.

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh khiến Kiều Tụng Chi vừa ngủ mê man vừa run lẩy bẩy, cả người cứng ngắc không tỉnh lại được.

Suy nghĩ ngưng trệ, cảm giác cơ thể dường như đang bị đặt trong một lớp băng, Kiều Tụng Chi mơ màng nghĩ, chẳng lẽ mình sắp chết rồi sao?

Cũng may bà ấy nghe thấy giọng của con gái, cơ thể được bao bọc ấm áp, một dòng nước ấm chảy qua cổ họng, thứ nước ấy vừa nóng vừa cay rót thẳng xuống dạ dày, khiến bà ấy thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng mở mắt ra được.

Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, Kiều Tụng Chi run rẩy vươn đầu ngón tay cứng ngắc chạm vào Kiều Thanh Thanh, cố gắng mở to mắt: “Đi, còn ba mẹ chồng con nữa, đi đi.”

Kiều Thanh Thanh rơi nước mắt: “Con đi đây, con đi ngay đây, mẹ phải giữ tỉnh táo đấy nhé.”

“Mẹ ổn rồi, ổn rồi, con đi đi.”

Cô đi mở máy phát điện, bật hệ thống sưởi dưới sàn nhà sau đó vội vã lên gác mái để giúp đỡ. Thiệu Thịnh An lấy chăn dày quấn quanh người ba mẹ, Thiệu Thịnh Phi đang vừa khóc vừa tự mặc quần áo. Kiều Thanh Thanh mở hệ thống sưởi dưới sàn trên gác mái lên trước, sau đó lấy nước đường gừng ra cho ba mẹ Thiệu uống.

Cũng may sức khỏe ba mẹ Thiệu đều tốt, trước đó đã dẫn bọn họ đi kiểm tra sức khỏe, cơ thể họ còn khỏe mạnh hơn cả mẹ cô. Sau khi uống nước nóng và mặc quần áo ấm xong đều đã trở lại như bình thường.

Kiều Tụng Chi quấn chăn dày lên xem tình hình: “Đều ổn cả chứ.” Thiệu Thịnh An vội nói: “Dạ mẹ, tình hình ở đây đều ổn cả.”

“Vậy thì tốt, sao tự nhiên lại hạ nhiệt vậy, đột ngột quá.”

Máy phát điện kêu ù ù, hệ thống sưởi bắt đầu hoạt động, sàn nhà dần ấm lên.

“Anh đi thông báo cho mọi người.” Thiệu Thịnh An thấy tình hình người nhà đã bèn quyết định ra ngoài. Kiều Thanh Thanh đuổi theo đưa cho anh một bình nước nóng.

“Trong này là nước đường gừng, bọn họ chắc chắn không kịp nấu nước nóng đâu.”

Thiệu Thịnh An gật đầu, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Anh không đóng cửa. Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh mẽ cùng với tiếng kêu của Thiệu Thịnh An từ bên ngoài vọng vào.

“Hạ nhiệt rồi, mau dậy đi, dậy mau lên.”

Trở về phòng, Kiều Thanh Thanh một tay ôm Kiều Tụng Chi, một tay ôm mẹ Thiệu, nhẹ nhàng sờ lưng các bà, thấp giọng hỏi: “Hai mẹ thấy vẫn ổn chứ ạ?”

“Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.” Lúc mẹ Thiệu nói chuyện vẫn còn run rẩy, giọng thều thào: “Thanh, Thanh Thanh à, mẹ thấy choáng váng quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận