Thiên Tai Càn Quét

Chương 365: Vô Đề

Chương 365: Vô Đề

Người bị bỏng do mưa axit lại không nhận được trị liệu, chịu đựng đau đớn do miệng vết thương thối rữa, tình tình căn bản không thể tốt nổi, một chút lửa liền có thể bạo phát tính tình.

Đồ ăn cùng nước, dù cho người chỗ quản lý thị trường tận lực phối hợp, thuyết phục hai thương gia nhỏ mang vật tư đem vật tư bán cho chỗ quản lý thị trường, nhưng vẫn là như muối bỏ biển, người quá nhiều! Ngày hôm qua, lão Nhạc dẫn người vọt tới cửa hàng mua sắm đồ ăn bên cạnh, lại chỉ mua được một chút trở về.

Trên phương diện thuốc thang, trong số người bày quán cũng có người tự chế thuốc mỡ, nghe nói người nọ đem thuốc mỡ bán ra giá cao, hiệu quả lại có chút giống nhau, người bán bị người mua công kích tập thể, tựa hồ còn thấy máu.

Về việc mất trộm, là động tĩnh Kiều Thanh Thanh thường xuyên nghe được từ tiếng cãi nhau bên ngoài nhất, thường có người nói rơi đồ vật, mầm mống hoài nghi không ngừng sinh trưởng, nhưng không có ai nguyện ý bị lục soát, mỗi một lần đều nháo đến kinh thiên động địa, có một hồi lão Nhạc động súng, tiếng súng đinh tai nhức óc, cả tòa nhà nháy mắt an tĩnh lại.

Mấy ngày sau, lúc đầu lão Nhạc còn để Kiều Thanh Thanh đi xem người bệnh, đến sau liền thì không gọi nữa. Khuyết thiếu thuốc men, cô cùng vị bác sĩ kia căn bản không có biện pháp ngăn cản người có miệng vết thương bị thối rữa do bị axit ăn mòn.

Ba người Kiều Thanh Thanh tránh ở trong văn phòng, ngày thường khóa trái cửa, chờ bọn lão Nhạc tiến vào nghỉ ngơi mới mở cửa.

Biết mưa sẽ ngừng, Kiều Thanh Thanh vẫn còn chịu đựng được, nhớ mong mẹ và Thịnh An chỉ có thể bị cô đè nén ở đáy lòng. Cô nên tin tưởng bọn họ, nói tốt sẽ ở nhà đoàn tụ, bọn họ đều sẽ bình an hội họp trong nhà.

“Mở cửa! Mở cửa!”

Tiếng kêu hung tợn cùng tiếng gõ cửa mạnh mẽ đánh gãy suy nghĩ của Kiều Thanh Thanh, cô cau mày đứng ở cửa: “Là ai?” Cô biết người đứng bên ngoài không phải bọn lão Nhạc, người lầu sáu thương thế tương đối nhẹ, lão Nhạc bọn họ tăng cường xuống dưới lầu điều tra, mười phút trước mới đi tuần tra một lần, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi lên.

“Bảo cô mở cửa thì mở đi, hỏi cái gì!”

“Thanh Thanh!” Mẹ Thiệu cũng nghe ra người tới bên ngoài không có ý tốt. Bà khân trường lấy chủy thủ trong ba lô ra, để Thiệu Thịnh Phi ngồi tại chỗ xong, đi đến bên người Kiều Thanh Thanh.

“Mẹ, đừng sợ.”

Kiều Thanh Thanh mở cửa, vài người đứng bên ngoài, cả trai lẫn gái đều có.

Người đàn ông gõ cửa không nghĩ tới cửa đột nhiên mở ra, còn sửng sốt một chút.

“Có việc sao?”

Một người bên cạnh duỗi tay tới muốn đẩy Kiều Thanh Thanh, ngoài miệng nói: “Tránh ra một chút. A!”

“Không cho đánh em gái!” Thiệu Thịnh Phi đứng lên lớn tiếng kêu.

Kiều Thanh Thanh nắm lấy cổ tay anh ta, tay ấn xuống huyệt vị, anh ta cảm thấy cánh tay đau nhức, thất thanh hô lên.

“Cô làm gì vậy, buông anh ấy ra!” Đồng bọn của người đàn ông kia kêu.

Kiều Thanh Thanh bỏ qua tay anh ta, lui qua một bên, biểu tình bình tĩnh: “Anh ta đẩy tôi, tôi phản kích, như vậy mà thôi. Các người muốn làm gì thì làm nhanh lên, đừng chen ở cửa.”

Thấy Thiệu Thịnh Phi cùng mẹ Thiệu đi đến bên người cô, cô kéo tay họ một cái: “Chúng ta đứng bên cạnh.”

Không nghĩ tới Thiệu Thịnh Phi bị kéo mà không nhúc nhích, vừa nghiêng đầu liền thấy, Thiệu Thịnh Phi siết chặt nắm tay, hung tợn mà trừng mắt nhìn người đàn ông.

“Anh cả, ta không có việc gì. nghe lời nào anh cả, chúng ta đứng sang bên kia được không?”

Thiệu Thịnh Phi tức giận mà đi theo cô.

Mấy người bên ngoài này là muốn nhân lúc bọn lão Nhạc không ở cửa tiến vào xem xét, bọn họ hoài nghi mấy văn phòng này có giấu đồ vật, bọn họ đói bụng, không có đạo lý phải ngồi xem người chỗ quản lí thị trường ở phía sau lưng ăn sung mặc sướng. Vốn tưởng rằng cửa rất khó mở, kết quả cửa mở ra, vốn tưởng rằng thực dễ dàng có thể tiến vào nhưng người phụ nữ này lại phản kích, phản kích xong lại lui ra phía sau, làm một bộ không ngăn trở, đây là đang làm cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận