Thiên Tai Càn Quét

Chương 457: Vô Đề

Chương 457: Vô Đề

Cô không biết vì cớ nào người phụ nữ nọ lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy ở kiếp trước, xem như mối duyên từ mũi tên kia, cô cũng chỉ làm được đến đây.

Một con chuột nhảy qua chân Kiều Thanh Thanh, cô lập tức hồi hồn, nhanh tay lẹ mắt, rút dao đâm nó.

Con chuột kêu lên một tiếng "Chít" thảm thiết, run rẩy một lúc rồi bất động.

Cô rút dao ra lau qua loa, Thiệu Thịnh An cầm gậy hất xác con chuột ra vứt đi. Đội ngũ đào rau củ dại bên cạnh nhanh chóng đi ra chỗ hai người nhặt xác chuột lên.

Thiệu Thịnh An một lần nữa ngồi xuống, lấy nước từ ba lô ra cho Kiều Thanh Thanh uống.

“Em không khát, anh đói không?”

“Không đói.” Thiệu Thịnh An xem đồng hồ: "Năm phút nữa tới thời gian xuất phát đội trưởng nói rồi. Anh ấy bảo phải đi tới đường Kim Hoa cũ, chúng ta cần tách khỏi đội ngũ đào rau củ dại."

"Ừm, vậy mình đi thôi, tập hợp trước."

Đội ngũ tách ra, có người tiếp tục đi lên trước tìm nhiều rau củ dại hơn, có người đi theo đội tuần tra, định cùng đội tuần tra đi vòng vòng xung quanh, như vậy sẽ càng an toàn hơn. Thành Lôi chính là một trong số những người đó.

Nửa tháng sau, cô ấy lại phải lựa chọn, bạn đồng hành khuyên cô ấy: "Cô thu hoạch thế thì ít quá, lần trước tôi đến chỗ nông trường kia đào được tầm 25kg rau củ dại. Rau củ dại ở đó nhiều lắm, lần này chúng ta đi cùng nhau đi."

Khi sắp sửa đồng ý, trước mắt Thành Lôi bỗng hiện lên cặp mắt kia.

Không một gợn sóng, lại như thể kể ra rất nhiều chuyện cũ.

"Tôi vẫn chưa đi đâu. Hôm nay anh Đào hơi khó chịu, tôi phải về sớm chút."

"Ây dà, cô nhát gan quá đấy Tiểu Lôi."

Thành Lôi đồng ý với từ "nhát gan" này, thu xếp chiếc sọt xong thì đi theo đằng sau đội tuần tra quay về.

Vài ngày sau, cô ấy biết tin tiểu đội tách ra đi đào rau củ dại hôm đó gặp nguy hiểm, một nửa số người mất tích.

Nhận tin này, cô ấy như bị sét đánh: "Sao lại như thế được? Không phải nói tới nông trường quen thuộc đào rau củ dại sao?"

"Ai mà biết, bọn họ bị mai phục, mấy người bên Tiểu Quân trốn thoát về kể rằng đám người mai phục đó dữ tợn tàn độc, thấy người là rút dao chém như kẻ điên. Tiểu Quân bị dọa suýt ngất, đến giờ nói năng vẫn còn lắp bắp. Đội an ninh nhận được tin tức đã qua đó nhưng hình như không tìm thấy người. Thói đời loạn lạc, ra ngoài vẫn phải cẩn thận chút, haiz..."

Về sau Thành Lôi vẫn cứ cẩn thận như vậy, mặc dù thu hoạch ít hơn chút, hôm nào cũng bị đói nhưng ít ra còn cầm cự được đến khi chồng khỏi bệnh. Chồng cô ấy - Trịnh Mẫn Đào một lần nữa bắt đầu công việc, liều mạng tích góp vật tư. Sau đó, cô ấy thuận lợi sinh ra một bé trai.

Kiều Thanh Thanh không biết những gì Thành Lôi trải qua sau đó, cũng không hề nghĩ rằng lần diễn thuyết kia của mình đã thay đổi cả số phận của một người. Thế nhưng khi cô gặp Thành Lôi, thấy cái bụng đã hơi nhô lên của cô ấy, cô không thể nào thờ ơ.

Sau hai mươi ngày làm việc ở vùng dã ngoại, đội ngũ nhận được chỉ thị liên hợp tác chiến. Cô ngồi trên xe quân đội, hơn chục chiếc xe trang bị sẵn súng đạn xé gió rời khỏi căn cứ, lao về phía bóng đêm đằng xa.

Trên quãng đường xóc nảy, Thiệu Thịnh An cố gắng hết sức ôm chắc Kiều Thanh Thanh, để cô ngồi dựa lên người mình, một tay khách dịu dàng che trên bụng cô, giúp cô thoải mái hơn chút.

"Muốn đổi máy sưởi cầm tay khác không? Cái này không ấm lắm." Anh nhẹ giọng hỏi.

"Vâng." Kiều Thanh Thanh khẽ đáp một câu. Thiệu Thịnh An lấy một chiếc máy sưởi mới ra từ ba lô, nhét vội vào áo Kiều Thanh Thanh dán lên bụng cô cách lớp áo lót giữ ấm. Sáng nay cô tới tháng, giờ bụng khá khó chịu, khiến toàn thân cô uể oải theo.

"Lát nữa em đi theo anh, đừng hành động một mình, biết chưa?"

Kiều Thanh Thanh vẫn gật đầu.

Cô dựa vào Thiệu Thịnh An mơ màng nghỉ ngơi, mãi đến khi xe dừng lại, cô mới mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận