Thiên Tai Càn Quét

Chương 143: Vô Đề

Chương 143: Vô Đề

Đỗ Kiệt còn chưa nhìn ra được vấn đề gì, cười nói: “Chú Lâm đang làm việc ở thuyền vật tư gần đây. Không phải mới có thông báo mới về việc phát vật tư sao, chú Lâm nhận nhiệm vụ đi thăm hỏi các gia đình, hỏi thăm tình hình cuộc sống của dân chúng. Chúng tôi đang định đi đây.”

Nghe xong trong lòng Kiều Thanh Thanh cười nhạt, thì ra Lâm Minh Dũng lại bắt đầu kinh doanh vào đúng lúc này. Cũng đúng, loại người như ông ta làm sao có thể chịu tổn thất mà thiên tai gây ra chứ. Ông ta nhất định sẽ dựa vào biến cố thiên tai gây ra để một lần nữa xây dựng lại sự nghiệp của mình. Dã tâm của Lâm Minh Dũng và Trịnh Thiết Huy thật ra rất giống nhau, nhưng hình như Trịnh Thiết Huy đối đãi với vợ còn có lương tâm hơn.

“Ồ, anh kêu tôi lại có chuyện gì?”

Cuối cùng lúc này Đỗ Kiệt mới phát hiện tình hình không được bình thường.

Trong thời gian hai người họ trò chuyện mấy câu này thì Lâm Minh Dũng đã bừng bừng lửa giận trong lòng, ông ta trầm giọng nói:

“Sao mày trở nên không lễ phép như thế, gặp ba mà cũng không chào. Mẹ mày dạy mày như thế đấy hả, không có chút quy tắc nào.”

Kiều Thanh Thanh không phải là người thích dùng võ mồm, cuộc sống mười năm cuối của kiếp trước càng khiến cô thích trực tiếp động tay hơn. Vậy là cô giơ tay lên giáng cho Lâm Minh Dũng một cái tát.

“Chát!”

Bị ăn một cái tát, Lâm Minh Dũng sợ ngây cả người, Đỗ Kiệt gọi Kiều Thanh Thanh ở lại thì kinh hãi, những người khác đi cùng cũng trợn mắt há miệng.

“Ông không có tư cách nói mẹ tôi, ông không xứng.”

Lâm Minh Dũng tức giận, giơ tay phải lên định đánh cô, Kiều Thanh Thanh bắt được tay ông ta hất ra rồi lui về phía sau mấy bước.

“Lâm Thanh Thanh, mày điên rồi sao?” Lâm Minh Dũng suýt nữa ngã xuống đất, sau khi ổn định lại thì vừa tức giận vừa sợ hãi trừng mắt nhìn cô.

“Có phải mày điên rồi hay không?” Ông ta kích động quá mức, bị trúng mấy cơn gió lạnh, sau đó không ngừng ho khan.

“Không sao chứ giám đốc Lâm."

"Anh Lâm, anh đừng kích động."

"Chú Lâm."

Đỗ Kiệt luống cuống, vừa nhìn về phía Lâm Minh Dũng vừa nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: "Cô, Thanh Thanh, tại sao cô lại như vậy, đây là ba cô đó."

Gã ta vô cùng hối hận, biết trước thì gã đã không liếc nhìn những người qua đường đang lướt qua mình, sớm biết vậy thì coi như nhận ra Kiều Thanh Thanh cũng không mở miệng. Gã ta chỉ nghĩ đến việc bám lấy giám đốc Lâm, vừa hay có thể lôi kéo quan hệ, sau này để Lâm Minh Dũng chiếu cố mình nhiều hơn. Nào có nghĩ đến việc Kiều Thanh Thanh lại nổi điên đánh người, trước kia cô hiền dịu như vậy, tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy, điên rồi sao?

Kiều Thanh Thanh không để ý tới gã ta, cô chỉ thấy Lâm Minh Dũng nói: “Năm đó, ông vì quyền thế tài sản mà vứt bỏ vợ con, ông mãi mãi không có tư cách bình phẩm mẹ tôi. Nếu như lần tới còn để tôi nghe thấy ông nói mẹ tôi thì tôi còn đánh ông tiếp.”

“Mày đừng đi, Lâm Thanh Thanh, ngăn nó lại, các người mau giúp tôi ngăn nó lại.”

“Quên nhắc ông một điều, tôi đã đổi họ từ lâu rồi, mời ông gọi tôi là Kiều Thanh Thanh.”

Nói xong câu này thì Kiều Thanh Thanh tăng thêm tốc độ, nhanh chóng trượt ra xa năm sáu mét.

Những người đi theo Lâm Minh Dũng đuổi theo mười mấy bước nhưng căn bản không đuổi kịp Kiều Thanh Thanh đang đeo giày trượt băng đành bất lực bỏ cuộc.

“Chúng ta đi thôi.” Kiều Thanh Thanh không để ý đến tiếng gào ở sau lưng của Lâm Minh Dũng mà nói với Thiệu Thịnh An.

“Ừ.” Thiệu Thịnh An quay đầu nhìn một cái, chỉ cảm thấy từ xa cũng có thể cảm nhận được ánh mắt uất hận của Lâm Minh Dũng.

“Tay em có đau không?” Sau khi đi được khoảng nghìn mét thì Thiệu Thịnh An mới hỏi cô.

“Em không đau, rất vui sướng.”

“Anh vẫn luôn muốn hỏi em, có phải ở kiếp trước ba em đã làm ra chuyện gì không.” Thiệu Thịnh An nói giảm nói tránh .
Bạn cần đăng nhập để bình luận