Thiên Tai Càn Quét

Chương 254: Vô Đề

Chương 254: Vô Đề

Họ cho chúng ta rất nhiều thứ, chúng ta dùng những thứ đó coi như phí mua đất, làm sổ hộ khẩu. Lại nói, con có biết trẻ em trong thôn được ăn bao nhiêu thức ăn không? Chúng ta lấy những thứ này bồi bổ cho bọn trẻ đáng thương, Tiểu Nguyệt nhà ta cũng như vậy, không đủ dinh dưỡng sao có thể cao lớn khỏe mạnh, người lớn sao có thể an tâm? Hơn nữa nếu cha không đồng ý họ cũng vẫn sẽ ở lại, người Diệp Sơn cũng đã nói không thể đuổi những người tị nạn, chúng ta có thể không đáp ứng họ sao?

“Nhưng còn giấy tờ đất và sổ hộ khẩu?”

“Đúng, nếu họ muốn ta sẽ viết, chắc chắn sau này sẽ dùng đến. Hiện tại cha không xen vào, cha chỉ quan tâm điều trước mắt người dân thôn ta không khổ sở là được rồi!”

“Cha! Nhưng con cảm thấy rất bất an!”

“Con sợ gì chứ! Nơi này là thôn Thu Diệp, thôn Diệp Sơn lại ở ngay bên cạnh, sao có thể xảy ra chuyện gì? Vả lại nếu có gì bất trắc chắn chắn thôn Diệp Sơn sẽ che chở giúp đỡ thôn ta.” Diệp trưởng thôn nhìn xa trông rộng: “Nghe lời cha đi con trai, việc này đừng lo lắng, những người này hẳn đằng sau còn có người chống lưng chúng ta có muốn cản cũng e là lực bất tòng tâm.”

Người đến thôn ngày càng nhiều, Kiều Thanh Thanh đưa một hộ mới tới khu đất trống bên trên lều của cô.

Thiệu Thịnh An đã gặp chủ nhân ngôi nhà đó hai lần, anh cau mày nghĩ: “Người mới tới này trông thật quen mắt.”

Một ngày nọ anh chợt nhớ ra: “Anh ta chính là Trịnh Bằng Vận, chủ tịch công ty Hoa Thành XX, Thanh Thanh, anh ta cũng chính là người đứng đầu bảng xếp hạng mười người giàu nhất Hoa Thành, công ty anh đã có vài lần được hợp tác với họ.”

“Em cũng đã gặp em trai của Vương cục trưởng cục XX ở giếng nước sâu số ba.” Kiều Thanh Thanh cũng nói.

“Anh cảm thấy nơi này sẽ có thay đổi. Người ta nói nơi này tương lai sẽ tái kiến tạo thành tân khu, anh cảm thấy đây chính là điềm báo.”

“Ừm, có lẽ bộ đội chủ lực sẽ tới.”

Bác sĩ Kiều.”

Có người gọi cô từ ngoài lều, Kiều Thanh Thanh ho khan một tiếng: “Tôi đến rồi.” Cô vén rèm đi ra ngoài.

Trong lều, mẹ Thiệu mỉm cười, nói: “Một tiếng bác sĩ Kiều này thật dễ nghe! Con dâu của tôi là bác sĩ đó!”

Ba Thiệu cũng mát lòng: “Nhà họ Thiệu chúng ta thực sự được hưởng lộc từ tổ tiên. Tiếc là chúng ta không thể về quê hương, nếu không ta phải tới thắp hương cho ông bà tổ tiên tiện thể khoe một chút sự vinh quang này.”

Kiều Tụng Chi vẻ mặt đầy ý cười: “Thịnh An cũng rất xuất sắc. Năm đó hai đứa kết hôn tôi có đến thăm mộ mẹ tôi, nói với bà rằng Thanh Thanh đã kết hôn. Chồng của nó là thanh mai trúc mã, là người vô cùng cao, đẹp trai và tài giỏi.”

Hai gia đình cùng khen ngợi lẫn nhau, Thiệu Thịnh An mỉm cười cùng chơi đồ chơi với Thiệu Thịnh Phi, đồng thời nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Người đến tìm Kiều Thanh Thanh là người dân thôn Thu Diệp – bà lão đã cùng cô đỡ đẻ thành công cho Diệp Phương, cũng chính điều này đã làm nên tên tuổi của cô trong thôn. Lúc sinh con Diệp Phương đã kêu hai ngày trời, người dân trong thôn chỉ biết lắc đầu thở dài, ai cũng cho rằng lần này Diệp Phương không thể sinh được. Cuối cùng may mắn có Kiều Thanh Thanh giúp đỡ, đứa bé được sinh ra thuận lợi, đến bây giờ đã gần đầy tháng. Tuy nhiên Diệp Phương lại không gặp may mắn, băng huyết sau sinh thì chỉ có bệnh viện mới cứu được.

Sau đó bà lão cũng kể rằng bác sĩ Kiều châm cứu rất giỏi và có nhiều thuốc tốt, nhờ đó thanh danh Kiều Thanh Thanh càng được nhiều người biết tới.

Những ngày này người trong thôn thường sẽ tìm đến cô khám bệnh. Nếu bệnh tình nhẹ thì có thể châm cứu, nếu bệnh nặng cần tới thuốc người dân sẵn sàng trả tiền để được khám chữa. Thôn Thu Diệp có được sự giúp đỡ của thôn Diệp Sơn nên tổn thất cũng không quá lớn, gia cảnh của mọi người cũng không quá tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận