Thiên Tai Càn Quét

Chương 265: Vô Đề

Chương 265: Vô Đề

“Đi đâu lãnh vậy, lên Diệp Sơn à?”

“Không phải, chắc là khi Diệp Sơn phân phát vật tư, thì con có thể tiện thể nhận tiền lương luôn.”

Thiệu Thịnh An nói không sai, ngày hôm sau Diệp Sơn đã chở theo một xe vật tư xuống đây, Thiệu Thịnh An hỏi thăm một hồi, tiện thể nhận tiền lương luôn. Một bịch gạo mười ký, một thùng dầu, hai bịch muối và một hộp mật ong.

“Hộp mật ong này hình như là hư rồi.” Ba Thiệu nhìn qua hũ mật ong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thiệu Thịnh An: “Để ba tháo ra xem xem.”

“Tháo ra đi ạ.”

Ba Thiệu mở hộp mật ong ra ngay, vừa ngửi đã chau này: “Đúng là hư thật rồi, thời tiết oi bức như thế, đồ tốt cũng bị cái nóng làm cho ôi hỏng.”

“Sao có thể lấy hũ mật ong hư để trả tiền công cho Thịnh An chứ, như thế không phải ức hiếp người khác sao, ăn vào đau bụng thì phải làm sao đây.” Kiều Tụng Chi chau mày.

“Thôi kệ đi, hư rồi thì thôi ạ, chúng ta cũng đâu thiếu thứ này.” Thiệu Thịnh An an ủi.

Đêm hôm sau, Kiều Thanh Thanh bị tiếng gọi đánh thức, thì ra là có một đứa bé trong thôn bị tiêu chảy, nói bụng đau đến nỗi không chịu được, cứ lăn lộn qua lại trên giường. “Để em đi qua đó ngay.” Kiều Thanh Thanh mang dép đem theo hộp thuốc rồi đi theo ba của đứa bé đó, Thiệu Thịnh An nhanh chân theo sau.

“Anh Phái, có phải là anh cũng có nhận được mật ong đúng không?” Thiệu Thịnh An và ba của đứa bé đó cùng đến thị trấn làm việc trong một tháng nên cũng được xem là có chút quen biết, trên đường đi linh hoạt nhanh nhạy hỏi được một câu như thế.

Anh Phái đáp lại ngay: “Đúng vậy.”

“Con nhà anh có uống qua trà mật ong à?”

“Sao cậu biết thế, a đúng rồi, chắc là cậu cũng nhận được mật ong, mật ong là món đồ tốt, chúng tôi cũng không nỡ lòng uống, nên pha nước cho bọn trẻ uống.”

Thiệu Thịnh An không nhịn được hỏi: “Anh không nhận ra hũ mật ong đó bị hư à?”

“Hư sao?” Anh Phái kinh ngạc: “Tôi đâu có biết đâu.”

Khi anh Phái về đến nhà, Kiều Thanh Thanh chẩn đoán đứa bé đúng là ăn phải mật ong bị hư nên gây ra tình trạng viêm dạ dày cấp tính, cô kê đơn thuốc cho đứa bé ngay, uống thuốc xong tình trạng tiêu chảy và đau bụng của đứa trẻ mới thuyên giảm rõ rệt.

Cô sờ vào mặt đứa bé, mới có bốn tuổi mà tiêu chảy đến nỗi xanh cả mặt mày.

Anh Phái hối hận vô cùng.

“Vợ tôi có nhắc nhở một câu, trong mật ong có bọt khí, có khi nào là hư không, tôi không nghe, cũng tại tôi, tôi cũng có ngửi thấy mùi rượu ôi chua, trước đây nhà tôi chưa từng uống mật ong, tôi còn tưởng mùi vị của mật ong là như thế nữa.” Anh Phái không nén được khóc lên: “Con bé nhà tôi cũng chưa từng uống qua thứ này, nó uống vào thấy lạ cũng không nói với tôi, làm sao nó biết được mật ong có mùi vị như thế nào, nó không biết đâu, từ khi sinh ra nó chưa từng ăn qua đồ ngon gì cả, cũng tại tôi, đều là tại tôi cả.”

Vợ anh Phái cũng ôm chầm lấy con bé không ngừng khóc.

Kiều Thanh Thanh thở dài: “Còn may là chưa uống nhiều, tôi để lại thêm ít thuốc, sáng mai hai người cho bé uống thêm một lần nữa, ăn những thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, sau đó bổ sung thêm cho bé ít nước muối, đường ruột sẽ tự khỏi hẳn.”

Anh Phái biết ơn cô vô cùng, lấy một bịch muối ra coi như là báo đáp, Kiều Thanh Thanh không khước từ nữa nên nhận lấy.

Sau khi rời khỏi nhà anh Phái, Thiệu Thịnh An nói anh phải qua tìm Diệp Trường Thiên một chuyến: “Bọn anh nhiều người làm việc cùng nhau như thế, không biết có bao nhiêu người đi lãnh tiền công rồi.” Cũng không biết là có bao nhiêu người nhận được hũ mật ong bị hư nữa.

“Được, anh đi đi.”

“Anh đưa em về nhà trước.”

Diệp Trường Thiên nhận được tin tức, hắn lập tức chạy khắp thôn, cũng may ngoại trừ nhà họ Diệp, mật ong trong những nhà khác không bị lấy đi, vì vậy hắn cũng không khỏi không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận