Thiên Tai Càn Quét

Chương 279: Vô Đề

Chương 279: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nhìn anh nói hời hợt, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Tắm rửa trước đi, thay quần áo khác dễ chịu hơn." Kiều Tụng Chi vội nói: "Buổi sáng phơi nước bây giờ còn ấm đấy, con đi tắm đi."

"Vâng, cảm ơn mẹ."

Lúc tắm rửa, Thiệu Thịnh An không cẩn thận dùng sức, lấy khăn mặt lau lên trán.

"A!." Anh không cẩn thận làm tróc mảng da, nhìn chỗ da đỏ hồng kia nhíu mày. Động tác nhíu mày khiến anh cảm giác được chỗ da bị kéo rách hơi đau.

Vết thương này không giấu được, sau khi tắm rửa anh ra ngoài tìm Kiều Thanh Thanh xin thuốc bôi.

"Em xoa giúp anh." Kiều Thanh Thanh dịu dàng thoa thuốc cho anh, trong quá trình không nói gì thêm.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tụng Chi cho Thiệu Thịnh Phi đi ngủ, để vợ chồng bọn họ có thời gian ở bên nhau.

"Anh nghĩ rằng em sẽ nói gì đó?" Thiệu Thịnh An nằm nghiêng nhìn cô.

Kiều Thanh Thanh nằm nghiêng đối diện anh, khẽ nói: "Em nói gì?"

Anh vuốt tóc cô: "Ví dụ như nói anh đừng đi làm nữa này nọ."

"Em nói anh sẽ nghe sao?"

Thiệu Thịnh An cười, không nói gì.

"Em soạn kem chống nắng và thuốc bôi cho anh, anh nhớ bôi nhé. Đừng lấy đồ che nắng xuống nữa, lần sau về nhà không nên bị phơi thành dáng vẻ này.”

"Biết rồi, có một lần anh nóng quá nên lấy mũ xuống, sau này không quên nữa.”

Anh không nói với nói với Kiều Thanh Thanh chuyện gặp Lâm Minh Dũng, cũng chưa hề nói mình đang tìm cơ hội đánh ông ta một phen, chỉ sợ vợ nghe được thì tâm trạng không vui. Hiếm khi có ngày nghỉ, anh ngoan ngoãn ở lại cạnh Kiều Thanh Thanh, không đi đâu cả.

Về phần khoai lang anh mang đến, Kiều Thanh Thanh đề nghị nấu cùng với khoai trong nhà.

"Mẹ nghiên cứu ra cách nấu mới, làm bánh khoai lang. Sau khi chiên xong thì xốp giòn, cảm giác ngon hơn hẳn."

"Anh phải nếm thử mới được."

Kiều Tụng Chi dùng hết tất cả vốn liếng làm ra bánh khoai lang thơm ngọt ngon miệng. Thiệu Thịnh An chân thành tỏ vẻ đây là bánh khoai lang ngon nhất mà anh từng ăn: "Trên công trường cũng có bánh, nhưng là bánh làm từ ngũ cốc hoa màu. Đáng lẽ bánh kia rất ngon, nhưng không biết đầu bếp làm thế nào mà như ăn cát vậy, hương vị nhạt nhẽo còn nghẹn trong cuống họng."

"Đáng tiếc trời quá nóng, không thì mẹ sẽ làm nhiều một chút cho con mang đi."

"Không sao ạ, con ở nhà ăn nhiều một chút là được."

Sau kỳ nghỉ kéo dài hai ngày, Thiệu Thịnh An trở về nơi làm việc. Kiều Thanh Thanh đưa mắt nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng chờ mong chồng về nhà lần kế tiếp.

Nhiệt độ cao kéo dài, mấy thôn gần Diệp Sơn cũng nhanh chóng bị dỡ bỏ toàn bộ, đống đổ nát bị san bằng. Toàn bộ máy móc thiết bị được đưa đến, sau khi dỡ bỏ bắt đầu xây móng.

Đây là một cuộc kiến thiết lớn sau thiên tai, xây dựng cơ quan chính phủ, thu nạp lực lượng quân đội, kế hoạch xây dựng căn cứ cho người sống sót từng biến mở rộng, tăng giờ làm việc nghiên cứu cây trồng chịu nhiệt, công tác phòng chống dịch bệnh tiếp tục được đẩy mạnh. Trong nhiệt độ cao đó, nhân loại sinh tồn càng nhiệt huyết.

Đi tới nơi này, Kiều Thanh Thanh cảm nhận rõ ràng động lực sinh tồn mạnh mẽ. Kiếp trước, khi cô mới đi vào căn cứ biết xã khu được xây dựng trong vòng nửa năm thì không thể tin được. Nhưng bây giờ cô tận mắt chứng kiến tòa nhà được xây dựng sau tai họa, cô biết chỉ cần con người đoàn kết thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Đã như thế, như vậy sau trận động đất đáng sợ ở kiếp trước kia, chắc chắn nhân loại có thể đứng lên lần nữa.

Nhất định có thể.

Thỉnh thoảng Kiều Thanh Thanh sẽ đi ra ngoài, vật tư cứu viện được đưa thẳng đến cửa xã khu, cô đi ra ngoài vì quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Cô đi dạo mấy lần xung quanh đi nhưng lại gặp Vu Mạn Thục.

Vu Mạn Thục đeo khẩu trang, đang chỉ huy nhân viên khử trùng tiến hành khử trùng định kỳ, có vẻ vô cùng bận rộn.

"Ừm, phun bên kia nữa, bên kia có nắp giếng, mở ra xem bên trong có ổ chuột không, có gì diệt hết cho tôi." Vu Mạn Thục mệt mỏi không thở nổi, bà ta kéo khẩu trang xuống hít mấy hơi, sau đó đeo khẩu trang tiếp tục công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận