Thiên Tai Càn Quét

Chương 108: Vô Đề

Chương 108: Vô Đề

Thiệu Thịnh An cũng suýt chút nữa trượt chân, nhưng được Kiều Thanh Thanh túm lại, hai vợ chồng cùng nhau lay động, khó khăn lắm mới ổn định được.

"Em đừng để ý tới anh, đừng để kéo cả em ngã xuống, anh ngã một cái cũng không có việc gì." Thiệu Thịnh An nói với cô.

“Em có thể ôm anh.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu, thấp giọng nói: “Lần sau chúng ta mang giày trượt patin đi, vậy đi sẽ tốt hơn.”

Thiệu Thịnh An cười nói: “Được, nhưng hai chúng ta đã không trượt băng mười năm, từ cái thời còn học trung học cơ sở.”

"Rất dễ tìm lại được cảm giác, trước kia em đã muốn có một đôi giày trượt băng, nhìn người khác trượt trên băng giống như chim nhỏ, em hâm mộ chết đi được."

"Tiếc là anh đã không dùng tiền tiết kiệm liều mạng tích góp được mua cho em nhiều giày trượt băng." Sau khi Thiệu Thịnh An tin câu chuyện tận thế, cũng đau lòng vì tiền tiết kiệm hơn một triệu của hai vợ chồng ở đời trước. Hai vợ chồng bắt đầu đi làm thêm từ khi học đại học. Tiết kiệm tiền, sau khi tốt nghiệp thì liều mạng làm việc, cả năm không nghỉ ngày nào, mỗi ngày đều tăng ca, khó khăn lắm mới tích góp được số tiền đó thì tận thế đến, không tiêu được cái gì, vợ ở nhà đói chịu lạnh, ngẫm lại thật tức chết mà.

"Đúng vậy, thật đáng tiếc, nhớ tới em rất đau lòng, cho nên lần này em đã tiêu hết." Kiều Thanh Thanh nháy mắt với anh: "Chưa bao giờ em tùy tiện sắm nhiều đồ như vậy, quá sảng khoái.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Ôi chao vợ chồng trẻ thật là tốt, tình cảm như keo sơn, lúc này còn cười được, tôi sắp khóc rồi đây, các người xem, vật tư trên thuyền bị đông lạnh hết rồi. Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía trước, giống như kiếp trước, thuyền vật tư và thuyền xung phong cứu viện đều bị đóng băng trong nước, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài quân nhân đang đào bới tìm kiếm sự sống trên mặt băng. Họ lao tới hỏi về nguồn cung cấp.

"Các vị đồng chí xin hãy kiên nhẫn đợi, người của chúng tôi đã xuất phát đến bên Phúc Nhuận hỏi thăm tin tức. Nhưng đường khó đi, vật tư của hôm nay sẽ được chuyển đến sau." Một người lính trẻ tuổi trả lời. Anh ta vẫn mặc quần áo mùa thu, Kiều Thanh Thanh còn nhìn thấy cổ áo anh ta lộ ra dấu vết thùng carton, lại nhìn mặt anh ta, lông mày trắng bệch lạnh đến mức sắp đóng băng. "Bên các anh bình thường không phải có rất nhiều người sao?" Trịnh Thiết Huy lấy giấy tờ của mình ra, chứng minh mình là tổ trưởng tổ tình nguyện cộng đồng, là đại diện người dân ở chung cư đến hỏi thăm.

"Một bộ phận đi Quảng trường Phúc Nhuận, một bộ phận được phân đi cứu viện." Người lính trẻ lộ ra vẻ mặt không đành lòng: "Đồng chí Trịnh Thiết Huy, hiện tại mọi người đều đang gặp khó khăn, tôi hy vọng đồng chí có thể đóng vai trò là đội trưởng nhóm tình nguyện, an ủi người dân xung quanh đây, kiên nhẫn chờ đợi cứu hộ đến.” .

Trước khi đi, Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An lấy ba lô ra, đặt ba lô lên bàn đạp thuyền.

Chờ bọn họ đi được một đoạn, người lính trẻ mới phát hiện đây là ba lô trên lưng Thiệu Thịnh An, vội cầm lấy chạy theo đưa cho bọn họ: "Đồng chí anh để quên ba lô."

“Chỉ là chút tấm lòng đừng đuổi theo." Thiệu Thịnh An lớn tiếng đáp lại. Trịnh Thiết Huy tò mò hỏi: "Các cô cậu làm gì vậy, Tiểu Thiệu sao lại bỏ ba lô lại?"

"Chỉ là chút tấm lòng." Kiều Thanh Thanh nói.

Trịnh Thiết Huy nhìn lướt qua cô, cảm khái: "Đúng là thanh niên.” Người lính trẻ đưa ba lô cho đội trưởng, mở ra xem, bên trong đầy sắp sô cô la, kẹo, thanh năng lượng, toàn bộ đều đóng gói đầy đủ.

"Em đuổi theo không kịp, bởi vì không cảnh giác nên phát hiện quá muộn." Anh ta xấu hổ sờ đầu.

"Cậu đây là lạnh đến đầu óc không sử dụng được nữa sao, aiz, tất cả mọi người đều như nhau. Đội trưởng, những thứ này xử lý thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận