Thiên Tai Càn Quét

Chương 384: Vô Đề

Chương 384: Vô Đề

Đội trị an không bị mưa axit cản trở nữa, trong cơn mưa vẫn có thể đi tuần tra như thường, tỉ lệ phạm tội được không chế lại, đồng thời hoạt động tà giáo cũng bị đả kích nghiêm trọng. Có một lần, ở cổng xã khu Bình An có giáo hội tụ lại lần nữa, lần này bị đội trị an ngăn cản thành công, tất cả mọi người bị bắt lên xe chứa đưa đi.

"Ông trời phù hộ, bị mang đi thì tốt, hi vọng bệnh của bọn họ có thể được bác sĩ chữa khỏi." Mẹ Thiệu niệm Phật, bà không muốn nghe lại tiếng kêu thảm khủng bố trước đó, quá đáng sợ.

Một tháng sau, vật liệu chống mưa axit viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra được sản xuất với số lượng lớn, trước hết xã khu là khu vực nhận được dù che mưa kiểu mới.

"Mẹ thấy giày và quần áo trên người đội trị an cũng là đặc chế, hình như cũng màu bạc như dù che mưa." Kiều Tụng Chi vô cùng thích dù che mưa, mong chờ hỏi Kiều Thanh Thanh: "Chúng ta thử xem sao?"

Vậy lên sân thượng thử một phen.

Kiều Thanh Thanh mở cửa sân thượng, chân mang giày có đế làm bằng gỗ hai mươi phân, cẩn thận bước ra. Thật ra mưa axit rơi trên sân thượng vô cùng đáng sợ, nước mưa khiến mặt đất sân thượng nổi lên bong bóng nhỏ, không lúc nào không ăn mòn mặt đất. Kiều Thanh Thanh bước ra, chỉ cảm thấy giây phút mình mang giày đế gỗ đi ra, giày cũng đang bị ăn mòn.

Mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi căng thẳng đứng bên trong, không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều Thanh Thanh.

Mưa axit rơi vào mặt dù sau đó chảy xuống dưới, một phút, mười phút, mưa axit cũng không thể làm hư hao mặt dù. Kiều Thanh Thanh quay đầu nói: "Hiệu quả rất tốt, mẹ, hai người muốn thử không?"

Kiều Tụng Chi hào hứng, là người đầu tiên muốn thử. Bà ấy bước đi cẩn thận trên sân thượng, sự lo lắng trong đáy lòng như bị những bước chân này xua tan. Bà ấy nâng dù lên nhìn về phía bầu trời xa xăm, cảm thấy tâm hồn chưa từng bao la như thế.

Không ai muốn bị trói buộc trong nhà cả ngày, có thể đứng dưới bầu trời, đi qua đi lại là sự tự do mà mỗi người đều mong muốn.

"A Hà, bà cũng thử xem." Kiều Tụng Chi cố kiềm nước mắt, cười với mẹ Thiệu.

Có dù che mưa, nhóm người Thiệu Thịnh An về nhà thuận tiện hơn.

Ba ba con Thiệu Thịnh An đi làm ở xưởng đóng hộp, mỗi tháng ba người có hai ngày nghỉ, nhưng không phải lúc nào cũng được nghỉ. Có ngày vào ngày mưa axit, chỉ có thể dời lịch nghỉ, tích lũy đến lần tiếp theo sẽ dùng. Vì vậy hơn nửa năm qua, ba người chỉ về hai lần.

Sau khi có dù che mưa, mặc dù ngày nghỉ vào ngày có mưa nhưng ba người vẫn thuận lợi trở về. Mỗi khi gặp lại, mẹ Thiệu vô cùng vui vẻ, đi tới đi lui sắp xếp này kia, để bọn họ cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm.

Nhưng mỗi lần đoàn tụ rất ngắn, hai ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc. Vì không muốn chậm trễ ca làm ngày hôm sau, bọn họ chỉ ngủ trong nhà một ngày, chạng vạng tối hôm sau khi sắc trời còn sớm đã trở về xưởng. Buổi tối đi ra ngoài quá nguy hiểm.

Vất vả làm việc được trả lương rất phong phú, có lương của ba người, vật tư trong nhà được thêm rất nhiều.

Đương nhiên, ba người Kiều Thanh Thanh cũng đạt được kết quả trong việc trồng cây, trong không gian có rất nhiều rau quả tươi. Mặc dù chủng loại đơn giản nhưng tất cả mọi người cơ cảm giác thành công.

Lệnh cấm đi lại dành cho người sống trong căn cứ được hủy bỏ, có dù che mưa, người đi ra ngoài đường càng nhiều hơn. Kiều Thanh Thanh thường xuyên nhìn từ cửa sổ thấy rất nhiều người từ từ di chuyển bên dưới, không cho nước mưa bắn vào người.

Căn cứ như đang sống lại lần nữa, đây là một chuyện may mắn.

Kiếp trước Kiều Thanh Thanh ở bên ngoài căn cứ, rất lâu sau mới có dù che mưa. Kết quả dù che mưa còn chưa được dùng thì mưa axit đã kết thúc.

"Hơn hai mươi ngày rồi sao không mưa nữa?" Mẹ Thiệu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận