Thiên Tai Càn Quét

Chương 127: Vô Đề

Chương 127: Vô Đề

Muốn tiếp tục sống, muốn sống một cách có tôn nghiêm là một chuyện vô cùng khó khăn, Kiều Thanh Thanh tự biến mình thành một người không giống người không giống quỷ.

Nhưng dù sao cũng còn sống.

Cảnh mộng giày vò con người, nội dung vẫn như vậy, Kiều Thanh Thanh mơ thấy ba ruột của cô, Lâm Minh Dũng. Từ trước đến nay cô đều biết rằng đó là một người theo chủ nghĩa vị kỷ, nhưng sự cô đơn nhiều năm khiến cô nảy sinh một chút tham vọng rằng có lẽ Lâm Minh Dũng thực sự muốn làm một người cha.

Nhưng sau đó cô mới hiểu, những người ích kỷ sẽ chỉ càng mất đi giới hạn, một đứa con gái hủy hoại dung nhan như mình đây, trong mắt Lâm Minh Dũng vẫn có một chút giá trị lợi dụng. Hủy hoại dung nhan rồi không sợ, dù sao vẫn là một người phụ nữ có vóc dáng khá chuẩn, nuôi một thời gian sẽ không còn gầy như củ cải héo nữa, như vậy không phải có thể được việc khi tắt điện trong đêm tối sao?

Những lời kinh tởm như vậy lại phát ra từ chín miệng cha ruột của mình, khi Kiều Thanh Thanh nghe thấy những lời đó, cô đã quyết định không tha thứ cho Lâm Minh Dũng nữa.

Trong giấc mơ, Kiều Thanh Thanh lại lần nữa đi tới bước giết cha mình, nhưng khi động đất ập đến, thứ cô nhìn thấy sau khi ngã xuống không còn là màu đỏ tươi và bóng tối nữa, ống kính thay đổi, thứ cô nhìn thấy là nhà, trong nhà có mẹ, có Thịnh An.

Giấc mộng khiến người khác khó chịu cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Thanh Thanh không nằm mơ nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Mắt Thịnh An sao lại sưng lên thế? Tối qua mất ngủ sao?"

Ngày hôm sau, mẹ Thiệu vừa nhìn thấy Thiệu Thịnh An liền lo lắng hỏi: "Để mẹ luộc cho con một quả trứng rồi chườm một chút.”

"Không cần đâu ạ, một lát nữa sẽ không sao."

Khi Kiều Thanh Thanh đi ra, mẹ Thiệu lại kinh ngạc: "Mắt Thanh Thanh sao cũng sưng lên rồi?"

"Mẹ, tối hôm qua có chút mất ngủ, nhưng sau đó ngủ được rồi.” Kiều Thanh Thanh nói.

"Chuyện này không được, phải luộc trứng chườm mắt cho các con, nhìn đôi mắt gấu trúc của hai bọn con kìa.”

Mỗi người được phát cho hai quả trứng, Kiều Thanh Thanh chườm mắt cho Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh An chườm mắt cho cô, hai vợ chồng nhìn nhau đều cảm thấy buồn cười.

Sau khi chườm mắt xong, trứng cũng bị hai người ăn mất, bữa sáng ngoại trừ trứng gà còn có cháo, là món cháo sở trường của Kiều Tụng Chi. Cháo hôm nay có gừng thái nhỏ, rau cải băm, thịt lợn băm, tôm khô và đậu hũ khô, được nấu rất thơm ngon, Kiều Thanh Thanh đã ăn hai bát lớn.

“Rác hôm nay con sẽ đi đổ, trên TV nói rồi, lớn rồi phải giúp gia đình làm việc nhà.” Thiệu Thịnh Phi tuyên bố tại bàn ăn.

Ba Thiệu rất ủng hộ điều này, nói rằng ông sẽ dẫn Thiệu Thịnh Phi đi.

Rác trong nhà chủ yếu là rác thải bài tiết và rác thừa từ nhà bếp. Loại trước thì dùng cát cho mèo để xử lý, một ngày vứt một lần, loại sau thì tạm thời cất ngoài ban công, may mà hiện tại thời tiết lạnh, thêm nước vào thùng rác nhà bếp sẽ nhanh chóng đông lại mà không có mùi lạ.

Ba Thiệu dẫn Thiệu Thịnh Phi đi vứt cát mèo, lúc trở về mang theo một tin tức tốt.

“Nghe nói sắp xây dựng phòng ấm rồi.” Ba Thiệu vui vẻ thông báo.

Mẹ Thiệu vội vàng hỏi có được tin tức từ đâu, ba Thiệu nói là nghe được chuyện này ở bên đường: “Phía bên thư viện thành phố đang xây dựng rồi, nghe nói ban đêm sẽ đốt lò, sau này sẽ không lạnh nữa, còn có, nghe nói còn sắp xây dựng nông trường chống rét, trồng lương thực và trồng rau.”

"Thật hay giả vậy, hiện tại nhiệt độ thấp như vậy, con người còn khó sống, trồng rau có thể sống sao?”

Ba Thiệu xua tay: "Các chuyên gia người ta chắc chắn là có cách. Chỉ âm năm mươi mấy độ thôi mà, ở phía bắc, các thành phố phía bắc mùa đông mỗi năm không phải đều âm mấy chục độ sao, không phải cũng sống ổn đó thôi, ở đó cũng không nghe nói là không có rau ăn, chắc chắn là có cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận