Thiên Tai Càn Quét

Chương 639: Vô Đề

Chương 639: Vô Đề

Giày vò một phen mới dập tắt được ngọn lửa.

"Mau, chúng ta xuống nước." Kiều Tụng Chi không quan tâm đầu mình kéo mẹ Thiệu đi tiếp, bà ấy tin nhất định Thanh Thanh sẽ tới đón mình.

"Em lên trước đi." Trên boong tàu đầy người đang chạy, Kiều Tụng Chi đỡ mẹ Thiệu lên lan can: "Nhảy đi."

Mẹ Thiệu lắc đầu kéo tay bà ấy: "Cùng nhảy đi, chị cũng lên đi."

Kiều Tụng Chi cố gắng không để cho tay chân phát run, được mẹ Thiệu kéo cũng bò lên.

Thuyền bên cạnh cũng là biển lửa, không biết có bao nhiêu đốm lửa từ trên trời rơi xuống mang theo khí thế muốn hủy diệt thế giới. Khắp nơi đều có lửa, không có nơi nào không cháy. Kiều Tụng Chi nhìn thấy ở thuyền đối diện có người kéo ống nước nhảy xuống, máy bơm nhanh chóng hoạt động để bơm nước lên. Luồng nước phun ra khắp thuyền, nước bốc hơi tạo thành mảng lớn hơi nước.

"Nhảy." Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu nắm tay cùng nhảy xuống.

Bọn họ ngã vào nước ấm, bức xạ nhiệt màu đỏ lấp lóe trên đỉnh đầu.

Kiều Tụng Chi tìm bóng dáng mẹ Thiệu ở xung quanh. Xung quanh đều có người, những người sống sót nhảy xuống nước dập tắt ngọn lửa trên người muốn ngoi lên trên lại bị lửa rơi trúng rụt trở lại. Kiều Tụng Chi trông thấy rất nhiều người, bà ấy bơi đi cuối cùng hết không khí, trợn tròn mắt buộc phải ngoi lên.

"Khụ khụ." Kiều Tụng Chi ngoi lên khỏi mặt nước bị hơi nóng hun đến mơ hồ. Bà ấy xoa mắt muốn nhìn xung quanh lại có người kéo chân bà xuống. Trong lòng bà ấy sợ hãi, vội đưa chân đạp một phát đồng thời sờ dao bên hông. Dao còn chưa rất ra, trên đầu "Vụt" một tiếng, hơi nóng ập vào mặt.

Một giây sau, bàn tay kia chạm tay ngăn bà ấy rút dao, kéo bà ấy lên.

"Khụ khụ." Kiều Tụng Chi ho khan quay đầu thấy khuôn mặt quen thuộc ngoi lên khỏi nước, bà ấy gọi: "Thanh Thanh."

Kiều Thanh Thanh lấy mặt nạ thở đặt lên mặt Kiều Tụng Chi, lại cởi đồ lặn ra hiệu cho bà ấy đeo lên.

"Mẹ chồng con!" Bà vội nói.

"Con biết, Thịnh An tìm được bà ấy rồi, mẹ theo con đi." Trước mắt Kiều Thanh Thanh là màu lửa như quả quýt, nhiệt độ nước dần tăng cao, tình hình không ổn.

Kiều Tụng Chi vội đeo thiết bị lặn trên lưng, sau đó lặn xuống nước. Kiều Thanh Thanh nhìn quanh một vòng không thấy bóng của Thịnh An. Cô biết bọn họ đã lặn xuống nước nên cũng hít sâu một hơi rồi lặn xuống.

Dưới nước được đèn chiếu rõ, Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi bơi về chỗ sâu tránh dòng người lánh nạn dưới nước. Khi ánh mắt mơ hồ, cô lấy ra một bộ đồ lặn khác, lúc này mới cùng Kiều Tụng Chi trở về thuyền gỗ.

Bên phía thuyền gỗ, ba Thiệu bảo Thiệu Thịnh Phi xuống nước trước trốn dưới thuyền. Thiệu Thịnh Phi ôm giỏ trúc gọi ông: "Ba, ba cũng xuống đi."

Đuôi thuyền bị cháy, ba Thiệu nhảy xuống dùng sức lật thuyền lại. "Ầm ầm" Thuyền gỗ lật úp, lửa bị dập, khói đặc cuồn cuộn. Hai cha con dựa vào thuyền né ngọn lửa trên trời rơi xuống.

"Đây là lửa diệt thế, thế giới này xong rồi, thế giới này xong rồi, sắp tiêu rồi ha ha."

Cách đó không xa, một người đàn ông để ria mép bò lên xuồng gỗ, đứng trên đó dang tay ngửa đầu hô to: "Tiêu rồi, tiêu rồi, ông đây không chơi nữa." Ông ta dùng gỗ nhọn đâm vào tim mình, sau đó cười điên cuồng nằm xuống. Lửa rơi xuống liên tục nhanh chóng nhóm lửa ông ta và xuồng gỗ.

Lốp bốp, trời đất làm quan tài, biển lửa mai táng.

Ba Thiệu ôm chặt con trai, đôi mắt chảy nước mắt đục ngầu.

Lửa, khắp nơi đều là lửa.

Kiều Thanh Thanh bơi lội dưới biển lửa, dòng nước dao động mang đến hơi nóng từ bầu trời, khiến cô cảm thấy như mình đang ngâm trong suối nước nóng. Tiếng vang cách nước vang lên bên tai trở nên trầm đục, xa xôi. Kiều Thanh Thanh không để ý những tiếng động kia, cô tập trung phân biệt phương hướng rõ ràng, cô muốn dẫn mẹ và nhóm Thịnh An tụ họp.

Cô nắm tay mẹ, tim đập rất nhanh.

Lúc đi đến gần tàu chở khách, cô ngoi lên mặt nước xác định phương hướng, lại thấy mẹ và mẹ chồng nhảy khỏi thuyền. Giây phút đó cô như ngừng thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận