Thiên Tai Càn Quét

Chương 374: Vô Đề

Chương 374: Vô Đề

Trong lòng bàn tay Đàm Kiến Lĩnh đổ mồ hôi, anh ta gật đầu quả quyết. Anh ta biết mình gây họa lớn, cả đêm qua không ngủ bắt đầu tìm kiếm, sau khi tìm kiếm thì bắt đầu xác minh, thẩm tra đối chiếu với báo cáo công việc của Tiểu Trần lúc trước, xác định phong thư đầu tiên được gửi đến vào hai năm trước. Hai năm trước, thư tiên đoán đã đoán đúng sương mù và mưa axit.

Thấy anh ta gật đầu, thị trưởng La đã hoàn toàn tin tưởng vào tính chân thật của những phán đoán này. Sau này xảy ra bóng đêm vô tận và động đất, tạm thời ông không quan tâm. Ông quan tâm lời nhắc nhở về mưa axit khi mưa khi tạnh, mưa axit khi mưa khi tạnh là thế nào?

Bây giờ tất cả mọi người nghĩ mưa axit đã qua, bên ngoài có nhiều người đang hoạt động như thế, nếu xảy ra mưa axit lần nữa, chẳng phải sẽ lặp lại thảm kịch mưa axit rơi xuống vào tuần trước sao?

"Lập tức tuyên bố khẩn cấp bảo các cư dân ở nhà tránh thiên tai, tạm thời đừng ra ngoài. Gọi Quý Dương đến cho tôi." Thị trưởng La nắm chặt lá thư, bốn chữ "Lúc mưa lúc tạnh" bị tay ông vò nhăn.

Đàm Kiến Lĩnh đáp lời vội đi, thị trưởng La nhìn ngoài cửa sổ. Dường như ánh mắt ông nhìn xuyên qua kiến trúc cao thấp dày đặc nhìn xuống đất. Trên đất có vô số xe chở người bị thương, vật tư, cố gắng kết nối với người sống sót mắc kẹt trong căn cứ, máy bay bay liên tục. Ông nhìn lên trời, có thể nhìn thấy máy bay từ Diệp Sơn bay ra ngoài, nó gánh chịu những trách nhiệm quan trọng.

Nhưng nếu đột nhiên mưa axit rơi xuống.

Thị trưởng La không dám tưởng tượng.

Một phút sau Quý Dương đi vào, ông ra lệnh cho Quý Dương: "Giúp tôi liên lạc với tổng chỉ huy Diệp Sơn."

Bây giờ thiết bị thông tin cần chuyên gia giữ gìn, bắt đầu dùng vô cùng phiền phức. Quý Dương đáp lời, thị trưởng La lấy chìa khóa mở một cửa nhỏ trong văn phòng, để anh ta đi vào phòng truyền tin.

Trong xã khu Bình An, Kiều Thanh Thanh đang tìm kiếm trong không gian xem có vật liệu sửa giày dép không.

Ba Thiệu và Lục Bình chạy về nhà, đế giày bị nước mưa trên đất ăn mòn. Ông không muốn vứt bỏ, nghĩ vá lại có thể mang một lúc lâu, Kiều Thanh Thanh giúp ông tìm vật liệu.

Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng tít tít, cô ngẩng đầu.

"Hình như là loa phóng thanh, loa hỏng à?" Kiều Tụng Chi đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài: "Đúng rồi, tiếng tít tít vang lên chói tai quá, không nghe rõ cái gì cả."

"Để con nghe thử." Kiều Thanh Thanh cũng đi qua, mơ hồ nghe ra một chữ: "Trở về".

"Trở về" Mẹ Thiệu kỳ quái nói: "Trở về là có ý gì, lạ quá."

Trong lòng Kiều Thanh Thanh hơi động, nhìn Thiệu Thịnh An, chẳng lẽ đã nhận được những lá thư kia rồi.

Sau khi xã khu Bình An ổn định lại, Kiều Thanh Thanh bắt đầu gửi thư cho thị trưởng. Bên ngoài ghi là thư cảm ơn, nhưng thật ra mỗi lần cô đều viết hai tờ, một tờ thư dự đoán gửi cùng thư cảm ơn. Trừ phi trong hộp thư có camera, không thì không thể tìm ra cô dựa trên những phong thư đó.

Lúc xảy ra sương mù, cô đã nhận ra những lá thư kia không được xem trọng, nếu không thì trong đống đồ cứu viện vật tư nên có giấm trắng. Hoặc phải nói trước khi sương mù tấn công căn cứ thì nhà máy giấm phải mở rộng sản xuất.

"Có thể loa bị mưa axit làm lỏng, anh đi tòa nhà 10 nghe thử, có thể loa bên kia không bị hỏng."

Lúc này Thiệu Thịnh An thay giày, Kiều Thanh Thanh đuổi theo: "Em cũng đi cùng."

Hai vợ chồng chạy xuống lầu sáu muốn đi đến tòa nhà số 10, khi chạy đến tòa nhà 15 mơ hồ nghe thấy tiếng tuyên truyền ở bên tòa nhà số mười.

"Dựa theo dự đoán của chuyên gia, khả năng rất lớn sẽ có một cơn mưa axit nữa, xin các cư dân cố gắng không hoạt động ngoài trời, trở về nhà của mình để tránh thiên tai."

Sau khi nghe những lời này, hai vợ chồng không đi về phía trước nữa mà là trở về nhà.

Trên đường, hai người khẽ bàn luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận