Thiên Tai Càn Quét

Chương 603: Vô Đề

Chương 603: Vô Đề

Đến tận hôm nay vẫn phải ngủ ở trong cảnh màn trời chiếu đất, còn người ta đã dựng được cả một doanh trại lớn như vậy rồi, còn nuôi được cả vịt. Điều này không hề công bằng, anh ta phải cướp bảo bối về tay mình, bản thân cũng phải có một cuộc sống tốt.

“Anh Bình, em chỉ nói chuyện này cho mỗi mình anh thôi. Hai người chúng ta bắt tay, nhân dịp lúc cô ta ra khỏi nhà không chú ý thì trói rồi đánh cho cô ta một trận để cô ta biết điều, nộp bảo bối ra.”

Ánh mặt của người mặc đồ đen rủ xuống: “Cậu để tôi suy nghĩ một chút.”

“Còn suy nghĩ thì sẽ muộn mất, lúc ấy không chỉ có một mình em nhận ra ba người bọn họ, còn có những người khác lúc đó cũng bị dọa chạy nữa. Sau này chắc chắn những người kia cũng sẽ đến gặp bọn họ, đến lúc đó sẽ muộn mất anh Bình à, đây là cơ hội tốt.”

Người áo xanh vẫn tiếp tục khuyên.

"Đúng vậy, đây là cơ hội tốt." Anh Bình vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đâm một nhát dao vào bụng người đàn ông áo xanh.

Người đàn ông áo xanh khiếp sợ trợn mắt, người đàn ông áo đen cười nhạt: "Bảo bối tốt như vậy dĩ nhiên phải thuộc về một mình tôi rồi, cậu đi chết đi." Vừa nói anh ta vừa dùng sức xoay con dao trong bụng người đàn ông áo xanh một cái, rồi rút dao ra. Máu chảy ra rất nhiều, người đàn ông áo xanh ngã xuống đất, chỉ chốc lát sau thì không động đậy nữa.

Anh ta bị người mặc đồ đen cố ý dẫn đến bãi biển hoang vắng, người đàn ông áo đen dùng sức đá mạnh mấy cái thì xác người đàn ông áo xanh liền ngã xuống biển. Anh ta nhảy xuống nhân tiện tắm luôn sau đó lại lên bờ. Lúc mặc quần áo, anh ta lạnh lùng nhìn xác chết chìm nổi theo sóng biển, trong lòng suy nghĩ không biết có thu hút cá mập hay không. Tốt nhất là có thể thu hút cá mập đến ăn cái xác này đi, nếu vậy thì coi như không có chuyện gì xảy ra rồi. Bây giờ vừa không có cảnh sát không có pháp luật.

Anh ta xoay người rời đi, quyết định sáng mai mình lại tới theo dõi. Chỉ là một người phụ nữ thôi sao mà Trần Tòng cứ trì hoãn mãi, mấy ngày rồi mà không dám ra tay. Còn không biết xấu hổ mà nói là đang thăm dò tin tức, đồ không có tiền đồ, phần tốt đẹp này nên thuộc về anh ta, kẻ xấu như Trần Tòng xứng sao?

Nghĩ như vậy, người mặc áo đen quay người lại, sau đó cổ họng anh ta truyền tới một cảm giác lạnh lẽo.

Anh ta là một loại người với Trần Tòng, đồng tử anh ta mở to, nhìn bóng người trước mặt, anh ta đang mở miệng muốn nói gì đó, nhưng kẻ tấn công rõ ràng là giết người giỏi hơn anh ta. Giây tiếp theo thần trí tỉnh táo lại thì người này giơ chân lên đá một cái.

Ầm.

Anh ta rơi xuống nước làm bạn với Trần Tòng.

Bóng người trên bờ dừng lại rất lâu mới rời đi.

"Thanh Thanh." Thiệu Thịnh An đang lau mặt, thấy cô về liền cười: "Em đi đâu đấy, anh mang về cho em..."

Anh khẽ cau mày, hình như mũi ngửi được mùi gì đó, nhưng trên người Thanh Thanh hình như không có.

Kiều Thanh Thanh cười với anh: "Mang về cho em cái gì? "

Thiệu Thịnh An không nghĩ ngợi gì nữa, cười híp mắt lấy một cái hộp ra: "Nhặt ở trên đường đó, suýt chút nữa khiến anh té ngã, anh cầm cây gậy đào mãi thì đào được thứ này."

Kiều Thanh Thanh nhận lấy, mở ra cái hộp cũ kỹ ra, bên trong bất ngờ là một chiếc đồng hồ vàng, bị ăn mòn lộ ra dấu vết cũ.

"Vận làm giàu của Thịnh An thật không tệ à nha, lại có thể nhặt được đồng hồ vàng, ha ha." Ba Thiệu ha ha cười to.

Thiệu ha ha cười to.

"Con cũng không ngờ, con chỉ thuận tay đào thôi."

Thiệu Thịnh An dẫn Tống Tam Hà đến rừng cây dương, cũng hỗ trợ chặt cây và vận chuyển, quả thực mệt đến ngất xỉu. Mẹ Thiệu ăn xong cơm thì hâm nóng thức ăn cho anh sau đó anh đi tắm. Sau khi tắm xong thì hai vợ chồng ở trong lều nói chuyện, Thiệu Thịnh An nhỏ giọng hỏi: "Em ra tay với ai vậy, không bị thương chứ ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận