Thiên Tai Càn Quét

Chương 623: Vô Đề

Chương 623: Vô Đề

Phía trước không có đường, vết cắt trên mặt đất giống như bánh bích quy bị người ta tùy ý đẩy ra, lộ ra góc nhọn bất quy tắc. Bên ngoài góc nhọn là biển cả mênh mông, vô số đồ đạc trôi nổi trong nước, còn có người sống vùng vẫy trong đó.

Anh ta nhìn qua hai bên cũng giống như thế.

"Mau nhấc thùng nước đến cho tôi."

"Túi đồ này nặng quá, là đồng hồ của ai đó, mẹ nó nặng chết người rồi, vứt bỏ đi không được đem lên thuyền."

"Phương Vân, mày muốn chết phải không, đó là của tao. Đó là bản giới hạn tao sưu tầm nhiều năm không được ném."

"Hừ, vậy mày ôm đồng hồ bản giới hạn đi uống gió Tây Bắc đi. Túi đồ này của mày chiếm bao nhiêu chỗ, phần của mày bị mất bao nhiêu!"

Mọi người chạy tới chạy lui, vẻ mặt hoảng sợ, tiếng quát mắng, tiếng gào, tiếng kêu, trại của đội xe hỗn loạn chưa từng có. Nếu như bình thường, Uy Thiếu đã muốn nhúng tay vào chuyện của trại từ lâu để biểu hiện địa vị của mình. Song, bây giờ anh ta không nói nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước.

Khi đội xe rút lui, đã cột thuyền gỗ chế tạo xong vào mui xe. Từng chiếc thuyền gỗ bị thả xuống, cẩn thận đặt vào trong nước. Có người sống sót trong nước đưa tay nắm thuyền muốn lên bờ đã bị người giữ thuyền đá một cái bay ra ngoài: "Cút đi, đây là thuyền của chúng tôi."

"Xin thương xót hãy cứu tôi, mau cứu tôi đi."

Người giữ thuyền dùng vẻ tàn nhẫn che giấu sự bối rối: "Chính chúng tôi còn không đủ ngồi, sao còn chỗ cho anh, anh tự mình bỏ lên bờ đi."

Nhưng mà đất liền chỉ còn một chút như thế, sắp không còn gì cả. Bây giờ lên bờ cũng phí công, chờ đất liền không còn chẳng phải vẫn ngâm nước hay sao.

Người đàn ông đã ngâm nước hai ngày, vất vả lắm mới tìm được mảnh đất liền cuối cùng, còn thấy thuyền nữa, sao cam tâm từ bỏ được.

Anh ta đi lên kéo thuyền lẫn nữa, thuyền gỗ suýt chút nữa bị lật. Người giữ thuyền tức giận đưa chân ra đá lại bị túm lấy chân.

Uy Thiếu ngây ngốc nhìn, anh ta hoàn hồn lại nhìn người dưới nước như dã thú đang đánh nhau với lão Cửu, hít sâu một hơi nói: "Lão Cửu đừng để mất thể diện, lấy dao choanh ta xem."

Nói xong, anh ta quay người đi tìm ba, liếc mắt nhìn thoáng qua một đám người cách đội xe không xa. Những người kia bẩn gần chết, có vẻ rất thê thảm. Uy Thiếu thu tầm mắt lại, anh ta đã thấy những loại người này quá nhiều. Mấy ngày nay, những người chạy theo sau đuôi đội xe chính là dáng vẻ chết chóc này, nhìn đúng là xui xẻo. Anh ta thấy những người kia không có gì cả, lại không biết điều nghe theo điều kiện của đội xe. Dựa vào đôi chân có thể làm được gì chứ, dù sao cũng sẽ chết, không bằng chết sớm một chút, còn giãy dụa cái gì.

"Uy Thiếu, ba anh ở bên kia, tôi bảo con gái dẫn anh qua." Một người đàn ông kéo một cô gái qua, cười làm lành nói. Uy Thiếu nhận ra, hai cha con này vì muốn vào đội xe mà đã bán mình. Anh ta thận trọng gật đầu, nhìn lướt qua con gái, nhíu mày: "Khắp nơi đều có nước mà không biết rửa cái mặt."

"Ôi sẽ rửa ngay, Châu Châu nghe Uy Thiếu nói không?"

Cô gái cúi đầu phát ra tiếng nói như muỗi, cũng không biết đang nói gì.

Người đàn ông đưa tay muốn đánh cô ta, một tiếng hét thảm lại vang lên.

"Giết người, giết người rồi."

Uy Thiếu nhìn lại, thì ra lão Cửu thật sự cầm dao chém người kia. Dao chọc thẳng qua người, máu tươi phun tung tóe lên thuyền lan ra trong nước, khắp nơi đều là màu đỏ.

Lão Cửu cắn răng rút dao ra, uy hiếp những người trong nước muốn đến gần: "Đừng đến đây, dao của lão Cửu đây không phải để bày cho đẹp mắt, mấy người đến đây thử xem."

"Làm tốt lắm lão Cửu, nhớ rửa thuyền cho sạch sẽ."

Lão Cửu cao giọng nói: "Yên tâm đi Uy Thiếu."

Uy Thiếu hài lòng gật đầu, để Châu Châu dẫn đường. Châu Châu sợ đến mức chân như nhũn ra, Uy Thiếu ghét bỏ đẩy cô ta ra. Người đàn ông đỡ con gái, nói sao cô ta lại vô dụng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận