Thiên Tai Càn Quét

Chương 170: Vô Đề

Chương 170: Vô Đề

“Em không mệt, em ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, để em ra phụ mẹ nấu cơm.”

Nước chảy ra ào ào từ miệng két nước, chăn gối ngâm mình trong một chiếc chậu lớn, bọt xà phòng phản chiếu bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng không chói chang cho lắm.

Kiều Thanh Thanh đang ăn cơm tối cùng mọi người trong bếp. Ngoại trừ Thiệu Thịnh Phi ra thì chẳng một ai có tâm trạng ăn uống.

Tiếng động phát ra từ lớp băng bên ngoài vẫn vang lên liên tục, cả thế giới như một chiếc cốc đựng đầy băng, bên tai chỉ toàn tiếng băng va chạm, hết tiếng này đến tiếng khác, như nện vào cõi lòng những người đang ở trong nhà một tảng đá trĩu nặng.

Kiều Tụng Chi đặt bát xuống: “Tôi ăn không vào.”

“Tôi cũng vậy, chuyện này xảy đến đột ngột quá.” Mẹ Thiệu thở dài.

“Lòng tôi khó mà chấp nhận được.” Ba Thiệu vốn không phải một người cẩn thận trong suy nghĩ, vậy mà lúc này đây cũng không chịu đựng nổi.

“Ngon mà, sao mọi người không ăn thế ạ?” Thiệu Thịnh Phi khó hiểu nhìn bọn họ, trong mắt ngập đầy sự ngây thơ.

“Bọn em ăn ngay đây, anh cả mau ăn đi.” Thiệu Thịnh An nhẹ giọng nói.

“Ồ.”

Cuối cùng Kiều Thanh Thanh cất những món ăn không hết vào không gian.

Bốn tiếng sau khi nhiệt độ tăng, đến chạng vạng, mặt trời lơ lửng đằng Tây, khiến cho thế giới này vẫn còn nằm trong vùng sáng.

Lúc này nhìn ra ngoài sẽ thấy cảnh tượng xung quanh như một cốc trà sữa lớn bỏ đá, nước vẩn đục gợn sóng ánh lấp lánh, vô số tảng băng trôi nổi di chuyển xung quanh, từng tảng băng lớn va chạp đè lên nhau, thỉnh thoảng có thi thể bị chèn lên, sau đó lại bị tảng băng đẩy xuống.

Thế giới đang chìm nổi, nóng lạnh đan xen, gió nóng cuốn tiếng khóc xót xa bay tới khắp nơi.

Gia đình Kiều Thanh Thanh ngồi trong phòng khách. Mọi người không nói gì, mãi cho đến khi vầng thái dương không nỡ đi lặn xuống hẳn, bóng đêm bủa vây, Kiều Tụng Chi mới cất lời: “Mẹ về phòng trước, các con cũng đi ngủ sớm chút đi.”

“Đi thôi Phi Phi, lên tầng ngủ với mẹ. Thịnh An à, con và Thanh Thanh cũng đi ngủ sớm chút nha.”

Mọi người ai về phòng nấy. Qua mấy tiếng, hơi ẩm trong nhà đã tan gần hết, mùi hôi thối bên ngoài ngày một nồng, Thiệu Thịnh An bèn đóng cửa sổ lại, nói với Kiều Thanh Thanh rằng để lại cửa sổ thông khí trên ban công là đủ rồi.

“Em không buồn ngủ lắm.” Trong căn phòng có mùi nước sát trùng, Kiều Thanh Thanh nằm trên chiếu, không biết do nóng hay bực bội trong lòng mà nhất thời không thấy buồn ngủ.

“Mới sáu rưỡi, em không ngủ được thì đừng ép mình, nằm nghỉ ngơi một chút cũng được.” Thiệu Thịnh An nói: “Anh xem thử nhiệt độ.”

“Bao nhiêu rồi anh?”

“Giảm một chút, 30 độ C, nhiệt độ cao nhất lúc chiều tối hình như là 33 độ C, mẹ bảo vậy.”

“Ngày mai chắc chắn nhiệt độ sẽ lại tăng liên tục khi mặt trời mọc.”

Thiệu Thịnh An treo nhiệt kế ra ngoài rồi leo lên giường, cầm quạt nhẹ nhàng phẩy gió cho hai người.

“Anh tự quạt cho mình đi, em không nóng lắm.”

“Tiện tay thôi. Em nhắm mắt lại đi, nhắm mắt dưỡng thần cũng được. Chờ nóng lên chút nữa thì mở điều hòa.”

“Ở nhiệt độ này còn kiên trì được, tuy nhiên theo kinh nghiệm của em thì mình nên bật điều hòa vào giữa trưa ngày mai.” Kiếp trước giữa trưa hôm sau của ngày tăng nhiệt, trời rất nóng, khi đó Kiều Thanh Thanh không có nhiệt kế nhưng cơ thể cảm nhận được khoảng 37 độ C.

Kiều Thanh Thanh quay lại nói với anh: “May mà hôm nay anh nghỉ phép, nghĩ lại thôi cũng đã thấy sợ rồi.” Thiệu Thịnh An đã tìm được công việc sửa điện, thỉnh thoảng lại bị điều đến các khu lánh nạn khác kiểm tra tu sửa điện lực, nếu đi xa còn phải ở bên ngoài qua đêm.

“Đừng sợ, anh ở bên cạnh em mà.” Thiệu Thịnh An dịu giọng nói.

“Hôm nay sẽ có rất nhiều người chết, rất nhiều… rất nhiều người.” Kiều Thanh Thanh nhắm mắt lại.

“Cũng sẽ có rất rất nhiều người sống sót.”

Kiều Thanh Thanh mở to mắt, căn phòng tối mịt, cô không nhìn thấy gương mặt Thiệu Thịnh An, song hơi thở xung quanh anh đã khiến cô yên lòng.

“Em đang nhìn anh sao?” Thiệu Thịnh An hỏi.

“Sao anh biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận