Thiên Tai Càn Quét

Chương 447: Vô Đề

Chương 447: Vô Đề

Ở xã khu Bình An, Thiệu Thịnh Phi cất tiếng hét: “Mẹ ơi, con đi ra ngoài đổ rác nha.”

Mẹ Thiệu từ trong phòng bước ra, trong tay đang cầm bình phun nước: “Nhớ mang theo cái túi đó, ra ngoài nhớ phải mang theo túi nha.”

“Con biết rồi mà mẹ, con mang theo rồi!” Thiệu Thịnh Phi mạnh mẽ, cái túi đó đối với hắn không có gì là nặng cả, hắn mang theo thùng rác chạy nhanh ra ngoài, gặp phải Trì Ngọc Tú cũng ra ngoài đổ rác, hắn lấy cái túi rác: “Chị Ngọc Tú đưa túi rác cho em đi.”

Trì Ngọc Tú dịu dàng nhìn hắn: “Cảm ơn em nha Thịnh Phi, mẹ chị có làm món khoai tây chiên, đợi tí nữa chị mang lên cho em.”

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ gật đầu, chạy xuống tầng đổ rác.

Sau khi đổ rác xong, đột nhiên phía bên cạnh vang lên tiếng kêu, Thiệu Thịnh Phi thấy kỳ lạ nên bật đèn pin đi qua xem, nhìn thấy trong góc có một cô gái bị ngã xuống đất.

“Ayo, đau quá, anh trai này, anh có thể qua đây dìu em dậy được không, hình như chân em bị trật khớp rồi.”

Thiệu Thịnh Phi lộ ra vẻ đồng cảm với cô ta nhưng hắn không lại đó, ngược lại lùi về sau một bước rồi quay người chạy đi: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi tìm người đến giúp đỡ.” Em gái đã dặn rồi, trên đường nếu gặp phải người lại cầu cứu giúp đỡ thì đừng có qua đó một mình, phải tìm người của đội an ninh. Nếu không tìm thấy thì phải tìm hộ dân nào sống gần đó, nhất định phải có người đi cùng. Em gái không quen biết này nhìn thì trông thật đáng thương, trông đang rất đau còn đang khóc, hắn phải chạy thật nhanh để đi tìm người giúp đỡ. Cô ta càng hét, Thiệu Thịnh Phi càng chạy nhanh hơn, cô ta quay người lại, ở trong góc tối có một người đàn ông đi ra, tức giận nói: “Cái thằng ngốc này tại sao giỏi như vậy được chứ, tôi còn đang tính cướp cái túi dụng cụ khẩn cấp của nó, thôi bỏ đi, đợi tí nữa nó gọi người tới bị lộ tẩy là tôi.”

Trong khu tị nạn Bình Sam, Thiệu Thịnh An bắn ra một mũi tên trúng bắp chân của tên cướp.

Người đó ngã xuống đất cùng với tiếng hét, Thiệu Thịnh An chạy lại, đồng nghiệp chạy nhanh hơn anh một chút, bắt được tên cướp đó cười nói: “Cái balo cậu đang đeo quá nặng rồi, vác cái balo nặng như vậy thì hỏi sao lại chạy không nhanh bằng tôi, làm lỡ hết công chuyện, cậu nghe tôi đi, giống tôi đây này chỉ cần đeo cái túi dụng cụ khẩn cấp là được rồi.”

Thiệu Thịnh An có chút thở hổn hển, lắc đầu nói: “Tôi đã quen rồi, không sao đâu.”

“Hahaha, vậy thì cậu phải chạy nhanh thêm chút nữa mới có thể bắt kịp tôi.” “Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ chạy nhanh hơn cậu.” Thiệu Thịnh An ngồi xuống, không e ngại rút cái mũi tên ra.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

“Ayyo, Thiệu Thịnh An cậu ác thật đó, vết thương của hắn ta rỉ máu rồi kìa, sao cậu có thể cứ như vậy mà rút mũi tên ra chứ.”

“Hắn ta đã giết hai mạng người, chút đau đớn như này so với hai mạng người kia thì tính là gì chứ.” Thiệu Thịnh An lấy chiếc tên đầy máu lau đi, tiện tay cho mũi tên vào trong ống tên.

Người may mắn sống sót ở sân sau của ký túc xá đội an ninh bên ngoài khu tị nạn.

“Bây giờ phát có phải là quá sớm rồi không, hàng xóm của tôi sau khi lấy xong, mấy ngày hôm sau đã lấy đồ ở trong đó ăn rồi, tôi còn nghe nói có người bán túi dụng cụ khẩn cấp.” Đồng nghiệp Hứa Tịnh chau mày nhìn lên trần nhà. “Không biết có thể dự đoán chính xác thời gian xảy ra động đất không, tôi cảm giác có nhiều người không có chút cảnh giác gì với trận động đất này. Thật là quá kì lạ rồi, mấy năm nay thiên tai không ngừng, lúc trước đến giờ không có dự báo nào cả, bây giờ có được một lần dự báo về thiên tai động đất tại sao tôi lại cảm thấy có nhiều người xem thường chuyện này vậy, quá là lạ rồi đúng không Thanh Thanh, cô nói thử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận