Thiên Tai Càn Quét

Chương 104: Vô Đề

Chương 104: Vô Đề

Nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ tới lời mẹ cô lén nói với cô. Vào thời điểm đó, hai người đang phơi quần áo trên sân thượng, mẹ cô nói:

“Thanh Thanh, Thịnh An đúng là vì an nguy của con, mẹ cũng mừng vì đối xử với con rất tốt. Nhưng Thanh Thanh à, lòng người là khó dò nhất, nó ôm hết tất cả nguy hiểm vào người, hào quang của con tất nhiên cũng không còn. Thanh Thanh, con nghe mẹ nói rồi suy nghĩ cẩn thận, tình cảm của con và Thịnh An, mẹ chưa bao giờ hoài nghi, cha mẹ nó yêu thương con, mẹ cũng nhìn thấy. Nhưng đó đều là chuyện trước kia, cũng chính là chuyện trước tận thế mà con nói, mẹ lo lắng một chuyện, liệu sau này cha mẹ nó có xem thường con không, cảm thấy con trai bọn họ có năng lực, con không xứng với nó. Thanh Thanh, đây cũng là một cơ hội, con đừng trách mẹ quá thực tế suy bụng ta ra bụng người, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi.”

Khi đó, Kiều Thanh Thanh không nói gì, chỉ im lặng phơi quần áo. Thật ra những gì mẹ cô nói, sau khi nghe Thịnh An nói về quyết định của anh cô đã nghĩ tới khả năng này. Thời gian cô ở chung với cha mẹ chồng quá ngắn, trước mắt ở chung đúng là mọi thứ đều tốt, nhưng trải qua nhiều chuyện đau khổ ở kiếp trước, cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn. Cha mẹ chồng và anh cả chỉ là quà tặng kèm của người cô yêu, người cô thật sự tin tưởng chỉ có mẹ cô và Thịnh An.

Nếu ba mẹ chồng thật sự nảy sinh tâm tư khác, cô lo lắng nhưng cũng không sợ hãi, cô cũng không hoài nghi sự chân thành của Thịnh An đối với cô, chỉ sợ chồng khó xử vì bị kẹp ở thế giữa. Mạt thế, trong nhà chỉ có mấy người, nếu không thể đoàn kết mà sinh ra các loại tâm tư, huyết thống ruột thịt không cách nào dứt bỏ, khó xử chỉ có Thịnh An mà thôi.

Thu hồi tầm mắt nhìn về phía căn phòng, lòng Kiều Thanh Thanh bình tĩnh. So với mạt thế, khả năng cha mẹ chồng thay lòng đổi dạ thật sự không đáng nhắc tới.

Cửa mở ra, Thiệu Thịnh An gọi cô: "Chúng ta xuống lầu xem chút đi." Mẹ Thiệu thu dọn bát đũa đi ra, cười bảo Thiệu Thịnh Phi: “Theo ba con lên lầu dọn rau đi, ngoan."

Ba Thiệu cười cười với Kiều Thanh Thanh, vẫn là nụ cười như thường lệ, nhưng ánh mắt ông lại mông lung, hiển nhiên còn chưa tiêu hóa hết lời con trai vừa nói, bước chân xiêu vẹo đi lên lầu, như thể ngay cả Thiệu Thịnh Phi đi theo phía sau cũng không phát hiện.

"Mở cửa ra tán mùi đi, mẹ nhớ ra rồi, quần áo trên sân thượng chắc chắn đều bị đông thành kem, mẹ đi xem một chút." Kiều Tụng Chi vẫy tay với Kiều Thanh Thanh, đi theo sau Thiệu Thịnh Phi lên lầu.

“Đi thôi." Thiệu Thịnh An vươn tay, Kiều Thanh Thanh đi tới nắm lấy tay anh. Cửa phòng trộm tầng ba đều bị bao phủ bởi một tầng băng, các xúc tu đều có khí lạnh.

"Hơi trơn đấy."

Kiều Thanh Thanh đưa một cái khăn cho anh, sau đó mới mở cửa từng tầng ra. Sàn nhà bên ngoài cửa đều bị băng bao phủ, giày chống trượt khi bước vào kêu những tiếng kẽo kẹt.

"Cẩn thận chút, trơn lắm đấy." Thiệu Thịnh An đi phía trước gõ cửa nhà họ Trịnh bên cạnh.

Người mở cửa là Trịnh Thiết Huy, ông mặc một bộ quần áo rất dày, chủ động đề nghị cùng nhau xuống dưới lầu dò xét tình hình.

701, ông Vương qua đời đúng như dự đoán, người trong nhà mất ngủ cả đêm, ai nấy đều phờ phạc. Bà Vương cố gắng lấy lại tinh thần, cảm ơn Thiệu Thịnh An đêm qua đã mang nước nóng tới, nghẹn ngào nói: "Ít nhất, ít nhất trước khi đi ông ấy cũng nếm được hai ngụm nước nóng. Hiện giờ mấy đứa nhỏ đang bị bệnh, trong nhà bừa bộn nên bà không mời các cháu vào ngồi chơi được."

Giống như Trịnh Thiết Huy, những người còn lại trong nhà họ Vương đều mang vẻ mặt suy sụp, dưới mắt ai cũng xuất hiện quầng thâm vì thức cả đêm, môi lạnh đến tím tái, mấy đứa trẻ còn bọc chăn như gấu trúc, nhưng chúng vẫn bị đóng lạnh đến yếu ớt không còn sức lực, đôi mắt khép hờ rên hừ hừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận