Thiên Tai Càn Quét

Chương 519: Vô Đề

Chương 519: Vô Đề

Ba lô và cung tên của Kiều Tụng Chi đều bị mất hết rồi, vậy nên bà ấy cởi cung tên ở trên lưng con gái xuống, tự tin kéo mũi tên hướng về phía những người ở bên dưới bồn nước rồi la lớn: “Lùi lại, đi ra phía khác.”

Thấy có mấy bóng người di chuyển trước mắt, Kiều Tụng Chi mở to mắt, không dám để lộ ra sự thật là mình không ngắm chuẩn.

Thiệu Thịnh Phi một tay ôm Kiều Thanh Thanh khóc, một tay còn lại thì khua vẫy cây gậy, uy hiếp người ở phía dưới bồn nước.

Người đàn ông đang che cánh tay bị Thiệu Thịnh Phi đâm bị thương, ánh mắt mang theo sự tàn ác của cùng đường. Anh ta lớn tiếng nói: “Ba người quá ích kỷ rồi, ba người không nhìn thấy mọi người đều rất thảm hay sao. Ba người có thủ đoạn lợi hại như vậy thì tại sao không giúp mọi người một chút, ba người quá ích kỷ quá vô tình rồi, không sợ sẽ gặp báo ứng hay sao?”

“Chị à, thôi được rồi, tôi lạnh quá, cũng rất là đói. Chị cho tôi lên đi!”

“Bà định bắn tên à, có giỏi thì bà bắn tên đi. Đừng để tôi lên được không thì tôi sẽ giết chết bà đấy.”

“Bà đưa người phụ nữ kia cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ đi.”

Ồn ào ở bên này càng thu hút nhiều người hơn, người đàn ông vẫy tay hô lên, nói to điều bí mật này ra.

Mới vừa trải qua sự tuyệt vọng cực độ nhất của bão và sấm sét nên tinh thần của những người sống sót đang ở trong trạng thái căng thẳng nhất. Đối với sự sợ hãi tai họa, đối với sự vui mừng khi may mắn còn sống sót nhưng lại đối mặt với một lần kinh hoàng nữa, mất đi hết tất cả đã khiến cho cảm xúc của họ dễ dàng bùng cháy giống như thùng thuốc nổ vậy.

“Cô ta có phải người giống như Đường Tăng hay không, ăn thịt cô ta thì chúng ta cũng sẽ trở thành tiên không?”

“Đem thức ăn ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”

“Nhìn bọn họ giống như là được ăn uống đầy đủ vậy, thật quá không công bằng rồi. Con trai tôi chết đói rồi kìa.”

“Đưa đây, đưa đồ ăn ra đây mau.”

“Đưa đây!”

Mười mấy người sống sót áp sát về phía bồn nước, đủ mọi giọng nói chĩa về phía Kiều Tụng Chi. Bản tính con người vốn độc ác, mấy năm nay Kiều Tụng Chi đã nhận ra được từ lâu, nhưng chưa bao giờ có thời điểm khiến bà ấy đau khổ như bây giờ. Rõ ràng là những người trước mắt này chẳng hề quen biết gì nhau nhưng chính vào giây phút này, bọn họ vì chung một mục tiêu không hẹn mà gặp đoàn kết lại với nhau, đồng tâm hiệp lực bắt bà giao con gái bà ấy ra. Cho dù là trên tay họ không có vũ khí nhưng trong tầm mắt mơ hồ của Kiều Tụng Chi thì những cánh tay kia chính là những con dao chặt xương. Con gái bà ấy rơi vào tay bọn họ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Chuyện này sao có thể được chứ!

Tay của Kiều Tụng Chi bắt đầu run, Thiệu Thịnh Phi khóc kêu bà ấy: " Mẹ Kiều."

Một mũi tên bắn ra, xuyên vào trong nước.

"Đừng tới đây!"

Xung quanh bồn nước đều vây kín người, Kiều Tụng Chi cảm giác như mình là một con dê bị bầy sói vây bắt, nhưng sao bà ấy có thể làm dê được, bà ấy còn có con gái, còn có Phi Phi. Bà ấy phải coi mình là chó sói.

“Bà ta chỉ có một cung tên, bà ta không dám bắn chúng ta đâu, chúng ta leo lên bắt bà ta đi.” Một người đàn ông hô to, tư thế chuẩn bị xông về phía trước.

Thiệu Thịnh Phi đoạt lấy cung và mũi tên ở trong tay Kiều Tụng Chi rồi bắn ra một mũi tên, lần này là vào chính giữa ngực của người đàn ông. Anh ta không tin, cúi đầu xuống, máu tươi nhuốm đỏ cả mặt nước. Anh ta đau đớn ôm chặt mũi tên trước ngực, nước bắt đầu tràn vào vết thương.

Cảnh này đã khiến cho những người bao vây bồn nước hoảng sợ.

“Tôi nói rồi, đừng có đến đây. Chính xác, chúng tôi chỉ có một chiếc cung tên, nhưng chỉ cần con trai tôi nhắm một người thì người đó sẽ bị bắn trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận