Thiên Tai Càn Quét

Chương 607: Vô Đề

Chương 607: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh không ngờ cô ấy lại chủ động nhắc đến, trong lòng khẽ động, xem ra lần này sự biểu hiện của mình đủ ưu tú, Thịnh Miểu đã coi cô như người mình rồi. Cô khẽ lắc đầu nói: “Đội tàu vừa tới chắc chắn là rất bận, tôi sẽ không qua đó gây phiền phức, cô không cần bọc thuốc nữa, nếu ngày nào cảm thấy khó chịu cứ đến tìm tôi, tôi châm cứu cho cô mấy kim là được.”

Cô rút kim ra và khử trùng cẩn thận.

"Hiện tại tương đối bận rộn, đợi sau này tôi dẫn cô qua đó dạo một chút. Đúng rồi, cô nói muốn dùng công điểm để đổi lấy thịt cá mập, chuyện này tôi giúp cô đăng ký rồi, đợi phía bên kia xử lý thịt cá mập xong tôi sẽ thông báo cho cô đi nhận.” Thịnh Miểu ở bộ phận hậu cần, chuyện đổi công điểm này, cô ấy có thể nói được, Kiều Thanh Thanh liền cảm ơn cô ấy.

Việc đội tàu tới đã lặp đi lặp lại gần nửa tháng trời rồi mới hoàn toàn ổn định lại, Kiều Thanh Thanh cũng tăng ca một tuần. Mệt thì có chút mệt nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, cô thành công đưa được mẹ cô vào rồi, cô nói với bác sĩ Đàm rằng mình cần một trợ lý, trợ lý trước đây chính là mẹ cô, bác sĩ Đàm đã đồng ý.

Lời này không phải là nói bậy, Kiều Tụng Chi đã quen với việc làm trợ lý cho Kiều Thanh Thanh. Hai mẹ con phối hợp rất ăn ý, có lúc không cần Kiểu Thanh Thanh mở miệng, Kiều Tụng Chi vẫn có thể lấy cho cô những đồ vật mà cô muốn. Chỉ với một cái nhìn của Kiều Thanh Thanh, Kiều Tụng Chi liền biết được nên giữ chỗ nào của bệnh nhân, việc băng bó thì Kiều Tụng Chi càng quen tay.

Bác sĩ Đàm tranh thủ nhìn mấy cái, trong lòng thầm gật đầu, ông ấy mơ hồ hiểu được tâm tư của Kiều Thanh Thanh, đại khái là muốn đưa người nhà tới đây, chuyện này cũng không có gì, chỉ cần là người có năng lực thì đội tàu sẽ không từ chối.

Nếu lại xảy ra thiên tai, chỉ có bấy nhiêu thuyền như vậy, không thể mang theo hết tất cả những người sống sót, nếu để người sống sót đem tất cả tính mạng của bản thân và gia đình gửi gắm vào đội tàu, đến lúc đó chắc chắn sẽ sinh loạn, người chết sẽ càng nhiều, không bằng ngay từ đầu vạch ra một con đường, nếu không thể gánh vác nổi tính mạng của những người sống sót khác vậy thì không bằng để bọn họ tự tìm ra con đường, có thể còn có chút hy vọng.

Người phụ trách thứ hai của đội tàu là bạn học cũ của cô, đây là điều mà đối phương nói với cô. Bác sĩ Đàm không thể chấp nhận sự đánh đổi lạnh lùng như vậy nhưng ông ấy không thể thay đổi.

Kiều Thanh Thanh không biết rằng sự xuất hiện của mẹ cô sẽ khiến bác sĩ Đàm suy nghĩ quay cuồng trong lúc trăm công nghìn việc. Cô dẫn theo Kiều Tụng Chi làm việc chăm chỉ, hy vọng sau này có thể nhân cơ hội này nói chuyện một chút với bác sĩ Đàm, giữ mẹ mình ở lại đội y tế để làm tạp vụ. Biết được kế hoạch của con gái, Kiều Tụng Chi cũng đã dốc hết sức lực, chịu đựng khổ nhọc, ngoài làm trợ lý cho Kiều Thanh Thanh, bà ấy cũng vui lòng giúp đỡ những việc khác của tổ y tế, rất nhanh đã quen mặt rồi.

Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Nhiều người bị thương đến đây như vậy, Kiều Thanh Thanh trầm mặc kiệm lời mà làm việc, nghe những người bị thương nói chuyện cũng thu thập được không ít tin tức.

Ví dụ như trên biển không yên ả, cá mập là một trong những mối đe dọa lớn nhất, cũng không biết sau khi mặt đất nứt ra, nước biển lấp đầy vào có cuốn theo ổ cá mập vào đó không.

Thời tiết trên biển cũng rất kỳ lạ, có lúc sấm chớp vang dội, có lúc thì cuồng phong sóng lớn, thủy thủ có kinh nghiệm nhất cũng bị một búa phía đông một búa phía tây làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể dùng kinh nghiệm miễn cưỡng ứng phó, tùy cơ ứng biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận