Thiên Tai Càn Quét

Chương 231: Vô Đề

Chương 231: Vô Đề

Giả vờ như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của trưởng thôn, Kiều Thanh Thanh không nói trước mỉm cười trước, khách khí nhiệt tình: "Xin chào xin chào, ngài chính là trưởng thôn nhỉ, tôi là Kiều Thanh Thanh, hôm nay tôi và người nhà mới đến nơi này, nghe nói muốn đặt chân ở thôn cần được ngài đồng ý, chúng tôi vô cùng muốn được sắp xếp ở trong thôn, cho nên mạo muội tới quấy rầy, thật sự xin lỗi!"

Thiệu Thịnh An ở một bên trực tiếp nhét qua một gói thuốc lá: "Xin chào trưởng thôn, tôi là Thiệu Thịnh An, là chồng của Thanh Thanh, cả nhà chúng tôi thành tâm đặt chân ở nơi ngài sắp xếp. Ngài xem, cả nhà chúng tôi đều ở đây, đều là người thành thật, kính xin ngài suy nghĩ thật kỹ một chút.”

Thôn trưởng thôn Thu Diệp bị đối phó như vậy, đã rất sửng sốt.

Ấn tượng đầu tiên của ông ta đối với Kiều Thanh Thanh là tính tình dịu dàng tốt bụng, nghe cô nói chuyện cảm thấy cũng rất dễ nghe, chỉ là trong thôn thật sự không có nhà trống, nhưng Thiệu Thịnh An nhét tới một gói thuốc lá.

Một gói thuốc lá.

Còn chưa bóc tem, vỏ cứng còn nguyên vẹn của thuốc lá Trung Hoa.

Ánh mắt của trưởng thôn Diệp lập tức sáng lên.

Giờ đây, những lời nói tốt đẹp của hai vợ chồng này, sau khi vào tai ông ta đã nhân lên gấp đôi, trở nên vô cùng êm tai.

Những lời từ chối mà ông ta hay nói bị nghẹn lại ở cổ họng, thông trưởng thôn Thu Diệp tâm tình trăm chuyển cuối cùng quyết định: "À à, hoan nghênh các người đến thôn Thu Diệp, xa tới là khách mau vào ngồi một chút đi!"

Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An liếc nhau một cái, đây xem như là một nửa thành công.

Ba Thiệu xua tay: "Các con vào đi, ba trông hành lý.”

Trưởng thôn Thu Diệp dẫn bọn họ ra phòng khách ngồi, lúc nói chuyện, con trai ông ta lén nhìn bọn họ ngoài cửa sổ.

Trưởng thôn Diệp không nhìn thấy, nhiệt tình hỏi bọn họ từ đâu tới.

Kiều Thanh Thanh sớm đã có chuẩn bị, lấy ra sổ hộ khẩu, chứng minh thư, và bằng tốt nghiệp của cô và Thiệu Thịnh An.

Kiểm tra hộ tịch, trưởng thôn Diệp thán phục: "Ôi chao, hai người đều là đại học XX à, đây chính là đại học danh tiếng mười năm trước thôn chúng ta có một đứa bé ngoan thi đỗ, lúc ấy lãnh đạo thị trấn đều đến tặng học bổng đấy." Trưởng thôn Diệp càng hài lòng với gia đình Thanh Thanh.

Mấy người lớn tuổi, thoạt nhìn đều là người thành thật trách nhiệm, một người nhìn đơn thuần ngốc nghếch, cũng không giống người xấu, đôi vợ chồng này, tốt nghiệp đại học danh tiếng vốn là sinh viên tài năng, tuy rằng hiện tại xảy ra thảm kịch, cuộc sống không giống trước kia, nhưng thôn trưởng từ trong xương cốt vẫn kính trọng những người trí thức giỏi giang.

Một nhà như vậy muốn ở thôn Thu Diệp sẽ không hề có hại cho thôn.

Ông ta suy nghĩ một chút: "Các người thành tâm vào ở, tôi cũng thật lòng hoan nghênh, nhưng trong thôn thật sự không có phòng trống. Than ôi, các người nhìn căn nhà này của tôi đi, cũng là bị nước ngập mấy năm, băng tan chảy chúng tôi mới từ trên núi xuống, trở về thôn ở. Quân đội trên Diệp Sơn ở đây. Trước khi lũ lụt bọn họ cho chúng tôi lên núi tránh tai họa, hiện tại đã không cho người ta ở đây chúng tôi cũng hiểu. Nghe nói trên núi có rất nhiều cơ mật, phải đề phòng người xấu, thôn Thu Diệp chúng tôi ở dưới chân núi, chắc chắn người trong thôn sẽ trở về nhà mình ở, vậy còn những người xuống núi khác thì sao? Cũng không chỉ có người trong thôn chúng tôi, còn có từ nơi khác tới, lúc ấy cấp trên nói, để cho tôi cố gắng hết sức sắp xếp, tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa, trước mắt thật sự không có phòng trống, nhà nào cũng chật kín lúc mấy người đến hẳn là cũng nhìn thấy, bọn họ đều tự mình nghĩ cách tìm được chỗ ở, dựng lều dựng trại, bọn họ tùy tiện dựng chỗ nào tôi cũng không quản được, tất cả mọi người đều rất khó khăn, tôi cũng hiểu mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận