Thiên Tai Càn Quét

Chương 169: Vô Đề

Chương 169: Vô Đề

Mẹ Thiệu đi ra, thấy có mấy cái hố lớn xuất hiện ở tòa nhà bên cạnh, hố còn đang tăng kích thước, băng tan không ngừng nện xuống miệng hố, tạo ra những tiếng va chạm giòn giã.

“Trời đất ơi, cửa vào những đường hầm đã bịt kín kia cũng sụp cả rồi.” Mẹ Thiệu chộp lấy tay con trai, trong mắt lấp kín nỗi hoảng sợ.

Những tầng bị ngập trong khu nhỏ sớm đã bị người đi tìm vật liệu men theo đường hầm đào rỗng lấy các sản phẩm gỗ bên trong. Về sau để đảm bảo an toàn, đường hầm một lần nữa được chôn vào khối băng, đổ đầy nước để đóng băng thành đá. Các gia đình đều có con nhỏ, để con cái được an toàn, bọn họ bịt đường hầm rất kín, mấy người lớn nhảy tới nhảy lui cùng lúc cũng không vấn đề gì.

Thế nhưng vào giờ phút này, những đường hầm bị đào ra đó lại tan vỡ đầu tiên, còn kéo cả những lớp băng xung quanh sụp đổ theo như một đống hố đen khủng bố tham lam cắn nuốt. Khó tưởng tượng được nếu đúng lúc này có người đang ở gần đấy thì sẽ bị nuốt tới nơi đâu.

“Đừng nhìn nữa, Phi Phi cũng qua đây phơi quần áo cùng đi.” Kiều Thanh Thanh nói: “Để con đi lau chùi.”

Cửa sổ mở rộng, không khí ấm áp lưu thông. Đồ đạc, sàn nhà, bức tường trong nhà đều bắt đầu thấm nước, tỏa ra mùi ẩm ướt khó ngửi. Kiều Thanh Thanh lấy khăn lông khô lau chùi khắp nơi, thấy lưới ngăn muỗi trên cửa sổ cũng chi chít nước đọng, búng nhẹ ngón tay vào một cái, nước bắn ra ngoài, lưới ngăn muỗi rung rung phát ra tiếng vù vù.

Cô quan sát cảnh tượng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Vẫn có người đang đi lại bên ngoài, cô thấy được phía rất xa có người biến mất trên mặt băng.

Ở nơi đó bỗng dưng xuất hiện một cái hố.

Mặt băng được tạo thành từ nước lụt này bình thường vừa dày vừa cứng, mọi người phải tốn rất nhiều sức lực mới đào được vào nó, thu hoạch vật liệu sinh tồn phía dưới.

Để lại số lượng hố nhiều không đếm xuể trên mặt băng, đường hầm khai quật được uốn lượn quanh co. Về sau mỗi khi ra ngoài, dù Kiều Thanh Thanh đã xỏ giày trượt băng thì cũng không dám đi quá nhanh, sợ sẽ ngã vào trúng cái hố nào đó chưa bịt kín. Kiều Thanh Thanh còn từng nghĩ rằng nếu không tăng nhiệt độ làm tan băng thì có lẽ một ngày nào đó vùng biển băng này sẽ bị đào thành một thế giới dưới băng, mọi người có thể băng qua những lối đi gập ghềnh đó, trở lại với mặt đất – một thế giới trong quá khứ họ đã từng chạm tới.

Thế nhưng hôm nay, mọi thứ lại quay cuồng lần nữa.

Nhiệt độ tăng, băng tan, những lối đi ấy trở thành phần yếu nhất của lớp băng, cũng là phần băng tan chảy đầu tiên. Kiều Thanh Thanh nhắc nhở phía bà Vương đừng ra ngoài chính vì sợ lớp băng còn chưa tan hoàn toàn, bọn họ đã bị cuốn vào đủ loại đường hầm dưới băng. Trước khi chết đuối, bọn họ sẽ bị đập chết, bị đè chết, bị dồn nét đến ngạt thở mà chết.

Không lâu sau, rất nhiều thi thể nổi lên trên mặt nước, có vài cái xác đã trương phình sẽ đột ngột nổ tung vào lúc nửa đêm, khơi lên từng cơn sóng lớn.

Nóng nực, ẩm ướt, thi thể.

Vi khuẩn điên cuồng sinh sôi, virus càn quét tràn lan, dịch bệnh truyền nhiễm tiếp tục xâm nhập vào thế giới loài người.

Nền trật tự gắn bó một cách miễn cưỡng sẽ sụp đổ, tận thế thật sự ập tới.

Kiếp trước Kiều Thanh Thanh gặp may mắn. Chuyện này xảy ra đúng lúc cô ở nhà. Cô đứng chết lặng trên ban công nhìn thảm kịch ập đến dồn dập, con người chẳng có chút sức phản kháng nào trước thiên tai. Cô trốn trong nhà, có đói có khát cũng không dám ra ngoài, vậy mà cuối cùng vẫn bị cướp mất nơi ở.

“Lần này cũng tới sớm sao?” Thiệu Thịnh An xuất hiện đằng sau cô.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Đừng nhìn.”

Anh quay người cô lại, để cô đưa lưng về phía cửa sổ rồi nhận lấy giẻ lau trong tay cô. Thiệu Thịnh An nói: “Để anh lau cho, em nghỉ ngơi chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận