Thiên Tai Càn Quét

Chương 118: Vô Đề

Chương 118: Vô Đề

“Hồ Nham Hải đâu?” Kiều Thanh Thanh nhìn xung quanh, hỏi.

Thiệu Thịnh An mở cửa bước vào, nói rằng đã gặp Hồ Nham Hải đã đi xuống lầu.

"Anh ta nói trên đường đến có nhìn thấy một nơi mặt băng nông có nhánh cây, muốn đi đào trở về, anh còn chưa ngăn lại thì anh ta đã chạy xuống lầu rồi.”

Buổi trưa, Kiều Thanh Thanh chỉ nấu cháo dinh dưỡng cho Viên Hiểu Văn. Lúc ăn, Viên Hiểu Văn không thể khống chế nổi vẻ mặt kinh ngạc: “Thanh Thanh, sao có thể.”

Lúc này cô ấy sao còn có thể ăn thịt gà được đây, đây là gà có vị tươi ngon.

"Trong nhà có trữ, mau ăn đi.”

Viên Hiểu Văn đã ăn hai bát cháo gà xé, mang theo cảm giác tội lỗi mà nằm xuống. Cô ấy nghĩ, đây nhất định là đồ tích trữ của nhà Thanh Thanh, có lẽ là gà đã nuôi trước đó, vì cô ấy mà mới giết thịt.

Hồ Nham Hải trở về vào chập tối, vác một bó cành cây lớn trên lưng, trên mặt còn có vết thương.

"Không có việc gì, gặp phải mấy tên lưu manh nên đánh nhau một trận, tôi đánh thắng rồi.” Hồ Nham Hải tùy ý xoa xoa khóe miệng, quyệt phải vết máu, đau đến mức khóe miệng méo đi nhưng anh ta lại chỉ vươn cổ nhìn về phía căn phòng: “Văn Văn vẫn ổn chứ?”

"Ổn, buổi trưa dậy ăn cơm, sau đó lại ngủ rồi. Anh đi thay quần áo đi, đừng để cô ấy lo lắng.”

"Tôi đi cất cành cây trước, nên đặt chúng ở đâu?”

Hồ Nham Hải đưa cành cây lên trên sân phơi, nhìn thấy trên sân phơi của nhà Kiều Thanh Thanh đều phủ đầy cành cây, đồ dự trữ vô cùng nhiều, anh ta cụp mắt xuống, trải cành cây mà mình mang về phơi khô rồi mới xuống lầu thay quần áo.

Bữa tối, Hồ Nham Hải không muốn ăn cùng với Kiều Thanh Thanh bọn họ, nói rằng mình đã mang đồ ăn đến, anh ta rất kiên quyết, trốn đến sân phơi. Ăn xong chiếc bánh nướng mà mình mang tới, ước chừng dưới lầu đã ăn xong anh ta mới giả vờ điềm nhiên như không mà đi vào phòng ngủ chính chăm sóc Viên Hiểu Văn.

“Hồ Nham Hải là một người rất có nguyên tắc.” Thiệu Thịnh An nói riêng như vậy với Kiều Thanh Thanh.

Viên Hiểu Văn đến nhà tĩnh dưỡng, sau khi ngủ hai đêm, tinh thần rõ rằng đã chuyển biến tốt, đã lâu cô ấy không có một giấc ngủ trọn vẹn, tới đây hai đêm cô ấy đều ngủ rất ngon, ngủ đủ giấc nên tinh thần tốt, cơ thể cũng chuyển biến tốt theo. Hồ Nham Hải hiện tại vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều không nhàn rỗi, chăm sóc vợ không phiền đến tay người khác, những lúc khác không phải là giúp nhà Kiều Thanh Thanh tìm kiếm cành củi để nhóm lửa thì là giúp đổ các loại rác thải sinh hoạt, xử lý băng đóng trên cửa sổ kính... Đến đây ngày thứ năm, sáng sớm anh ta đã trở về một chuyến để thăm ba mẹ mình.

“Tớ cảm thấy là tớ làm liên lụy đến anh ấy.” Viên Hiểu Văn nói như vậy với Kiều Thanh Thanh.

"Cậu đừng nghĩ như vậy, con cái đến là một chuyện vui, mọi người đều chào đón nó, chỉ là hiện tại hoàn cảnh không tốt, cuộc sống quá khổ, nó không thích ở đây, vì vậy đã tạm biệt các cậu trước để đến nơi khác sống một cuộc sống tốt hơn, Văn Văn, cậu đừng rơi vào ngõ cụt." Kiều Thanh Thanh an ủi cô ấy.

Viên Hiểu Văn giật giật khóe miệng, ánh mắt vẫn nhìn vào thân hình phía xa của Hồ Nham Hải.

Kiều Thanh Thanh cảm thấy tinh thần của Viên Hiểu Văn không ổn, nó quen thuộc đến mức khiến cô có chút hoảng sợ.

Kiều Tụng Chi quan sát một chút: “Hình như tâm trạng có chút không tốt, có điều con bé đã mất đi đứa con, hiện tại cơ thể lại không khỏe, tâm trạng không tốt cũng là điều bình thường."

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Mẹ, không phải đơn thuần chỉ là tâm trạng không tốt.” Cô không dám nói quá nhiều sợ dọa mẹ sợ, nhưng kiếp trước cô thật sự đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt kiểu giống như Viên Hiểu Văn như vậy, đó là sự tự chán ghét mình, tuyệt vọng đến tê liệt, sau đó rất nhiều người trong số đó đã chết, là tự sát mà chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận