Thiên Tai Càn Quét

Chương 86: Vô Đề

Chương 86: Vô Đề

Vào ban đêm, trường tiểu học Kim Nguyên vẫn sáng rực ánh đèn, ánh đèn pha phản chiếu trên mặt nước sáng đến mức có thể nhìn thấy từ rất xa.

Gia đình Kiều Thanh Thanh ăn rau từ đồ cứu hộ cho bữa tối, sau bữa ăn, mẹ Thiệu cắt táo rồi rắc bột mận lên.

Kiều Tụng Chi ăn một miếng đã hết lời khen ngợi, mẹ Thiệu thấy vậy vui vẻ nói: "Quê chúng tôi đều ăn trái cây như thế này. Dưa hấu và ổi được rắc bột mận, hương vị vừa chua vừa ngọt."

"Bên kia đèn vẫn sáng, thuyền xung kích vẫn đang vận chuyển đồ tiếp tế. Ôi, nó chạy nhanh quá, giống như một chiếc xe đua vậy." Ba Thiệu không ăn táo, ông ngồi trên ban công ngắm nhìn cảnh vật, Thiệu Thịnh Phi cũng ngồi cạnh ông.

"Ông ấy là một chuyên gia có nhiều kinh nghiệm, ông ấy lái thuyền rất tốt. "Mẹ Thiệu nói một cách chắc nịch: "Thanh Thanh và Thịnh An của chúng ta cũng rất giỏi trong việc lái thuyền xung kích. Tôi đã nhìn thấy con trai của nhà Trịnh bên cạnh không hề biết lái, người lái thuyền là ông Trịnh."

Bố Thiệu mỉm cười tán thành: "Đúng vậy, Thanh Thanh và Thịnh An đều rất giỏi, trong số những người đồng trang lứa còn ai có thể tốt hơn chúng? Khi chúng kết hôn chúng tôi đã mở tiệc rượu ở quê nhà. Mọi người trong làng đều ghen tị với chúng tôi, nói rằng Thịnh An kết hôn, tôi có được một cô con dâu rất xinh đẹp, vài năm nay đêm đêm tôi còn thỉnh thoảng nằm mơ thấy ngày cưới của chúng nó. Thật tuyệt vời biết bao.”

Nói đến đây, mẹ Thiệu đau lòng nói: "Album ảnh cưới của hai đứa nó tôi không kịp mang theo. Sớm biết như này tôi đã mang đi rồi."

Kiều Tụng Chi đứng lên: "Ở trong phòng tôi có một quyển, để tôi mang ra cho mọi người cùng xem.”

Một số người lớn tuổi cùng với Thiệu Thịnh Phi bắt đầu vây quanh để xem ảnh cưới của vợ chồng Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh liếc nhìn vài cái, ánh mắt cô có chút mê mang.

Lâu quá, đó thật sự đã trôi qua quá lâu trong ký ức của cô.

Trong ảnh cưới, cô nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt rạng ngời hạnh phúc, ánh mắt này đối với cô có chút xa lạ.

“Chúng ta ra sân thượng ngồi đi.” Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.

Hai người ngồi cùng nhau, nhìn về phía trường tiểu học Kim Nguyên, nơi đây ánh đèn sáng trưng.

“Đây là cái gì?” Anh nhìn thấy Kiều Thanh Thanh nghịch cái gì đó liền hỏi.

"Đây là đồ chơi anh hai đưa cho em." Kiều Thanh Thanh cười cười xòe bàn tay ra: “Đó là một con chó con xếp hình khối. Anh hai tự mình lắp ráp rồi đưa cho em."

“Thanh Thanh, cảm ơn.” Thiệu Thịnh An nhìn vào mắt cô: “Thật sự cảm ơn em.”

Kiều Thanh Thanh sửng sốt một chút: "Tự nhiên sao lại nói lời này, anh bị làm sao vậy?"

Thiệu Thịnh An ôm lấy cô, không giải thích thêm bất cứ lời nào.

Sự rộng lượng và lòng tốt của vợ đối với anh trai của anh không thể cảm ơn bằng một vài lời được. Anh trai của anh là một người ngốc, nhưng anh ấy đã bảo vệ anh từ khi còn nhỏ, khi ai đó đánh anh, anh trai sẽ ôm lấy anh, để những nắm đấm hay viên đá nhỏ rơi xuống lưng anh ấy mà không làm tổn thương em trai mình. Khi anh lớn lên và hiểu chuyện hơn, anh biết vung gậy đánh trả, sau khi đánh thắng, anh quay đầu lại liền thấy anh trai đang cười toe toét vui vẻ với mình, hét lên: "Em trai thật tuyệt vời!"

Đúng vậy, anh trai của anh không phải người bình thường, người khác cũng không có trách nhiệm giúp đỡ, thân là em trai, Thiệu Thịnh An chỉ có thể tận lực bảo vệ anh. Sau khi kiếm được tiền, anh đăng ký cho anh trai mình vào một trường giáo dục đặc biệt, nhưng Thiệu Thịnh Phi quá dựa dẫm vào gia đình nên đã không ăn uống mấy ngày và khóc không ngừng. Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Thiệu Thịnh Phi về nhà sống trong ký túc xá của nhà máy với bố mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận