Thiên Tai Càn Quét

Chương 348: Vô Đề

Chương 348: Vô Đề

Kiều Tụng Chi đen mặt gõ trán cô: “Đừng giở trò, mau uống thuốc.” Nhưng Kiều Thanh Thanh lấy thuốc tiệt trùng từ đâu ra? Cô tính làm bộ uống rồi cũng diễn không ra biến hóa sau khi uống. Cuối cùng Kiều Tụng Chi vẫn là biết chân tướng: “Con đem thuốc tiệt trùng cho người khác uống rồi? Cho mẹ uống đúng không?”

Nghĩ như vậy, trong mắt bà ấy dâng lên ánh nước.

“Mẹ, con thật sự không có việc gì, chờ đợt thuốc tiếp theo tới con sẽ uống có được hay không?”

Kiều Tụng Chi đánh cô hai cái, khóc lóc nói: “Con đây là đang làm cái gì, mẹ đã già rồi, sống lâu một ngày đều phải đi kiếm, con còn trẻ như vậy, con phải tự chăm sóc chính mình đừng luôn để ý tới mẹ mãi!” Đánh con gái hai cái, đau lại giống như ở trên người bà, Kiều Tụng Chi bụm mặt khóc lên. “Mẹ….” Kiều Thanh Thanh không biết nói cái gì, chỉ có thể ôm bà ấy.

Trong phòng cách vách, Thiệu Thịnh An uống nước lọc, đôi mắt nhìn về phía cửa: “Thanh Thanh thế nào?”

“Mẹ đi xem, bà thông gia đang ở trong với Thanh Thanh, con đừng nhọc lòng.” Nghe thấy mẹ Triệu gõ cửa, Kiều Thanh Thanh vội cất giọng nói: “Mẹ, con không có việc gì, Thịnh An bên kia có sao không ạ?”

Mẹ Thiệu vội nói: “Vẫn tốt, chỉ là lo cho con.”

Kiều Tụng Chi rốt cuộc cũng dừng cảm xúc bi thương lại, bà ấy dùng đôi mắt đỏ nhìn Kiều Thanh Thanh, ép cô hứa hẹn: “Về sau không thể lại làm loại chuyện này nữa.”

“Mẹ.” Kiều Thanh Thanh bất đắc dĩ: “Bệnh tình của mẹ tương đối nghiêm trọng, con làm như vậy cũng là hợp lý.”

“Mẹ mặc kệ hợp lý hay không hợp lý, theo mẹ mà nói đây cực kì không hợp lý.”

Mẹ rất ít khi nghiêm túc như vậy, Kiều Thanh Thanh thất thần mà nghĩ, lần trước khi mẹ nghiêm túc như vậy cùng cô nói chuyện là như nào? Đại khái là lúc cô bảy tuổi đi, mẹ cô cũng nghiêm túc như này, báo cho cô, bọn họ muốn li hôn, hỏi cô muốn theo ai.

“Mặc kệ con đi theo ai, mẹ vĩnh viễn luôn yêu con, chỉ yêu một đứa con là con.” Lúc ấy Kiều Thanh Thanh không chút do dự chọn mẹ, hiện tại cũng giống vậy.

Thấy Kiều Thanh Thanh rũ mắt không nói lời nào, Kiều Tụng Chi liền biết đứa con gái này quật cường không nghe.

“Thanh Thanh!” Kiều Tụng Chi duỗi tay ôm lấy cô, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. “Mẹ, con thật sự không có việc gì, đời trước chứng bệnh của con càng nghiêm trọng hơn không phải cũng chịu được sao?” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói: “Con chính là muốn để mẹ nhanh chóng khỏe lên, tình huống của con không nghiêm trọng, uống thuốc tiệt trùng muộn mấy ngày cũng không vấn đề gì, trên người con còn có không gian mà, vật tư của cả nhà đều ở chỗ con, con sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con.” Lời này lại hữu hiệu thuyết phục được Kiều Tụng Chi, bà ấy thở dài: “Mẹ cũng không muốn làm con khó chịu.”

Cuối cùng, Kiều Tụng Chi vẫn hỗ trợ giấu diếm chuyện này, chờ đến khi tình hình Thiệu Thịnh An ổn định rồi, Kiều Thanh Thanh cũng theo đó mà “tốt”. Khí sắc của cô so với Thiệu Thịnh An còn tốt hơn, Thiệu Thịnh An còn rất cao hứng: “Chứng minh bệnh trạng của em nhẹ.”

Sau khi uống thuốc tiệt trùng, mọi người vẫn phòng hộ nghiêm cẩn, tận lực không phải hít sương mù vào.

Nửa tháng sau, nhóm thuốc thứ hai tới, Kiều Tụng Chi không muốn uống, nói lần này để người trẻ tuổi uống trước.

Ba mẹ Thiệu cảm thấy rất có đạo lý, việc này cứ quyết định như vậy đi. Sau khi nhận thuốc tiệt trùng lần này, Kiều Tụng Chi không để người khác nhìn, chính mắt nhìn chằm chằm Kiều Thanh Thanh uống hết.

Bệnh trạng đời trước của Kiều Thanh Thanh tương đối nặng, khi uống xong thuốc tiệt trùng quả thực sống không bằng chết, giống như có vô số lưỡi dao trong người cắt qua mạch máu, xương cốt, choáng váng, ghê tởm, đau đớn kịch liệt… Thế nhưng cô vẫn rất lạc quan mà nghĩ, cảm thấy bây giờ mình phòng hộ rất tốt, bệnh trạng nhẹ, chắc chắ không nặng như đời trước, đời trước đều có thể nhịn, không lý nào đời này không nhịn nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận