Thiên Tai Càn Quét

Chương 213: Vô Đề

Chương 213: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh rất cảm động, hít một hơi nói với bà Vương: “Dạ để cháu kêu Thịnh An dìu bà xuống dưới.”

“Nhưng có cháy…”

“Bà xuống lầu trước đi, để người trong nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị trước, lửa ở tòa bên cạnh không thể dập tắt được, lửa cháy rất nhanh không có cách nào khống chế, cháu sợ chúng ta cũng phải sơ tán.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Bà Vương trố mắt.

“Phải lường trước mức độ xấu nhất, Thịnh An.”

Thiệu Thịnh An lập tức bế bà Vương xuống lầu đưa đến cạnh ông Vương, ông Vương cũng vịn hàng rào kéo lấy đôi chân không tiện di chuyển của bà ấy.

“Thanh Thanh, thật sự phải dọn nhà sao? Nhưng chúng ta lại không có nơi nào để đi.” Vương Gia Hân hỏi, cô ấy nhìn ánh nắng bên ngoài, giống như đang nhìn một tương lai vô vọng.

“Miễn còn sống là còn hi vọng, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc xuống lầu đi.” Cô nói xong cũng đi vào nhà mình, định tìm công cụ đến cạy cửa.

Thiệu Thịnh An lên lầu, anh đã nhìn thấy vợ cùng ba đang cậy cửa nhà 802. Khói đen không ngừng từ khe cửa chui ra, nhưng trong phòng không có người mở cửa.

“Chú Trịnh đi đâu rồi? Vừa rồi dưới lầu còn trông thấy chú ấy, tại sao chú ấy còn chưa đi lên?” Thiệu Thịnh An hỏi.

Trong hành lang tầng một của tòa nhà thứ ba, hành lý của nhà 801 đang cháy chất đống lộn xộn, một bóng người vụng trộm tiến tới gần, đưa tay lấy đi những cái túi. Hắn mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, nói cái gì lầu tám cháy rồi, hắn không quan tâm đem cái túi nhét vào trong ngực, nháy mắt mấy cái, không cho mồ hôi che chắn tầm nhìn của mình, tay lại đưa về một cái rương khác.

“Không thấy chú ấy, hi vọng chú ấy trở về kịp thời”. Kiều Thanh Thanh cắn môi dưới, toàn thân cô mồ hôi đầm đìa, nhưng thần trí lại rất rõ ràng từ những việc vừa rồi, cô nhìn về phía Thiệu Thịnh An: “Lửa một khi bốc cháy sẽ không có cách nào dập tắt trừ khi có vòi nước mạnh hoặc lượng nước lớn.”

Nước sạch trong những ngày qua quý hiếm biết bao.

Mà nếu giờ xuất ra lượng nước lớn để dập lửa, làm sao giải thích với bên ngoài.

Nghe ra ý đồ trong lời nói của vợ, Thiệu Thịnh An hiểu ra: “Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc, dọn nhà.”

“Em đã nói mẹ thu dọn đồ đạc, làm hai tay cho nhanh, chúng ta thử lại lần nữa, cửa 802 cạy không ra chúng ta sẽ rút lui.”

“Em đi thu dọn đồ đạc đi, để anh đi cạy cửa.” Thiệu Thịnh An nhận lấy công cụ trong tay Thanh Thanh, cô gật đầu.

Trong nhà, Thiệu Thịnh Phi bị hù dọa, một mực hỏi: “Lửa cháy sao rồi?”

Kiều Thanh Thanh trước tiên trấn an hắn, dùng sức cầm bờ vai của hắn, nhìn chằm chằm con mắt mở to: “Anh cả, anh có thể ngoan ngoãn tới cửa đợi em không? Tí nữa chúng ta ra ngoài chơi, hiện tại còn thu dọn quần áo, anh có thể đợi em đừng chạy lung tung được không?”

“Anh, anh có thể.”

“Có thật anh sẽ không chạy lung tung không?”

Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu.

“Được, bây giờ anh đến cửa ngồi đi.”

Thiệu Thịnh Phi nhanh chân chạy ra ngoài vẫn không quên ôm lấy ghế đẩu của hắn. Hắn đem ghế đặt ở cổng dựa vào tường, hai chân chụm lại ngồi xuống, để tay đặt trên đầu gối.

Mẹ Thiệu cùng Kiều Tụng Chi nghe theo lời khuyên của cô lập tức thu dọn đồ đạc, mới thu dọn được mấy phút tâm trí hoảng sợ nhìn xuống dưới không có gì tiến triển.

Không biết đã mấy phút trôi qua, Thiệu Thịnh An cùng ba Thiệu cạy cửa không được, bên trong cũng không có người ra mở cửa.

Giống như tất cả người nhà họ Trịnh đều không ở nhà.

“Giấy chứng nhận đều ở chỗ con, mẹ không cần phải để ý đến. Kiều Thanh Thanh chỉ huy, ba đi lên gác mái, trước tiên đem cái chăn trải trên giường, đem quần áo của mẹ và anh bỏ vào rồi đem xuống đây.”

“Để ba đi ngay.”

“Thịnh An, anh đi tắt và tháo máy phát điện năng lượng mặt trời.”

Thiệu Thịnh An gật đầu, lấy ra thùng dụng cụ đi lên lầu, anh hiểu được ý của vợ không tháo rời hết máy năng lượng mặt trời mà chỉ cắt dây điện, để vợ anh có thể đem toàn bộ xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận