Thiên Tai Càn Quét

Chương 487: Vô Đề

Chương 487: Vô Đề

Sau khi làm bẩn quần áo, tóc, cổ, tay, chân cùng với ba lô, Kiều Thanh Thanh lấy một ít đất bụi bôi lên mặt Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi để bọn họ cũng ngụy trang một chút: "Được rồi, mặt nạ đâu, lớp ngoài mặt nạ cũng phải bẩn.” Chuẩn bị xong, ba người họ cuối cùng cũng thê thảm trông giống như những người khác.

"Xuất phát thôi." Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, cười nói với bọn họ: "Chúng ta đi tìm mấy người Thịnh An.”

Bọn họ không có áp lực về tiền tài vật chất, không bị đe dọa đến sinh tồn cơ bản nhất, vậy bọn họ có thể làm cái gì? Ngày này qua ngày khác không có mục đích ngồi xổm tại chỗ sao? Không, bọn họ phải đi tìm người thân thất lạc, con người sống trên đời này không thể thiếu ràng buộc, mà phần ràng buộc kia, chính là điểm tựa trước mắt cô, nó làm cho cô không đến mức mất phương hướng và không có mục đích sống.

"Được, đi tìm em trai và ba mẹ nào."

Kiều Tụng Chi nắm tay Thiệu Thịnh Phi, nói với Kiều Thanh Thanh: "Vậy chúng ta phải đi đâu? Con có ý kiến gì không?"

“Con có một ý này, trước tiên chúng ta tìm vị trí của Diệp Sơn, rồi dựa vào Diệp Sơn tìm vị trí của căn cứ, sau đó đi xem xét xung quanh, có lẽ có thể tìm được nơi chúng ta bị chia cắt lúc đó, nếu bọn Thịnh An cũng đang tìm chúng ta có lẽ cũng sẽ làm như vậy.”

Dù mò kim đáy biển, Kiều Thanh Thanh cũng muốn làm như vậy. "Được, con có chủ ý thì tốt."

"Anh cả đừng chơi nữa, đeo kính chắn gió vào đi." Kiều Thanh Thanh nhìn về phía Thiệu Thịnh Phi.

"À, à, anh đeo ngay đây." Thiệu Thịnh Phi vội đeo kính chắn gió vào cổ. Kiều Thanh Thanh nhìn thấy trên kính có một sợi dây thừng, mà sợi dây này giống với sợi dây chuyền đeo trên cổ Thiệu Thịnh Phi. Cô mỉm cười: "Mẹ làm cho anh ấy à?"

Kiều Tụng Chi nói: "Ừ, mẹ làm, sợ Phi Phi bất cẩn làm rơi kính." Bà ấy chỉnh lại sợi dây chuyền cho Thiệu Thịnh Phi để nó không siết cổ hắn, sau đó lấy ra một sợi dây khác đưa cho Kiều Thanh Thanh: "Của con đây.”

Ba người xám xịt lên đường.

Trong không khí còn lưu lại dấu vết của bão cát, tầm nhìn vẫn bị cản trở, đi hơn trăm mét mới nhìn thấy những người sống sót khác. Những người sống sót này đang lục lọi, moi đào vật tư dưới đất, bọn họ ai cũng trầm mặc không nói, bóng lưng lộ ra vẻ mệt mỏi, khi bão cát kết thúc, bọn họ kéo lê thân thể đói khát không còn sức lực đi tìm kiếm thức ăn. Nhưng cát bụi che lấp đi tất cả, mấy ngày trước bọn họ còn có thể tìm được thực vật, thậm chí chuột và các vật sống khác ăn tạm, nhưng hiện giờ cái gì cũng không tìm được.

Có những tiếng khóc gào tuyệt vọng trong gió truyền đến.

Kiều Thanh Thanh đi ngang qua hết đám người sống sót này đám người sống sót khác.

Thiệu Thịnh Phi một tay nắm Kiều Tụng Chi, một tay kéo Kiều Thanh Thanh. Hắn nhìn thấy ven đường có một người ngồi bất động, toàn thân người đó đều lấm lem bùn đất, nhìn giống như một pho tượng.

Nhưng hắn mơ hồ biết đó không phải là pho tượng. Vì thế hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, sau đó nhịn không được muốn khóc.

Đi được một lúc đột nhiên có một tấm tôn bị nứt dài chừng ba bốn mét chặn đường, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy bên kia vết nứt có một người đang đốt lửa nấu ăn. Bọn Kiều Thanh Thanh đi vòng qua, gió thổi mang theo mùi thức ăn từ vết nứt bên kia truyền đến, giống như một loại thịt nướng thối rữa nào đó. “Dừng lại một chút.” Kiều Thanh Thanh nói xong lấy ống nhòm ra nhìn qua phía đó.

Nơi đó có bảy tám người, bọn họ vây quanh đống lửa ở giữa, có mấy người đang cúi đầu ăn, mấy người còn lại thì đang nướng thịt.

Khi nhìn thấy rõ bọn họ đang ăn cái gì hô hấp của cô lập tức trở nên nặng nề, nhìn sang một bên khác, cô thấy một cái túi, trong cái túi có cái gì giống như tóc rơi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận