Thiên Tai Càn Quét

Chương 537: Vô Đề

Chương 537: Vô Đề

" Uy thiếu"

"Đi." Uy Thiếu cất súng đi.

Thốn Đầu kinh ngạc không tin: "Uy Thiếu"

Uy Thiếu trừng mắt: "Cậu có nghe lời tôi không hả, nếu không nghe lời thì sau này đừng đi theo tôi nữa."

Lời này vừa nói ra, Thốn Đầu lập tức im lặng, cậu ta vừa mất đi sự che chở của ba mẹ và người nhà, hận không thể triệt để bám đùi đại gia Uy Thiếu, nào dám làm trái ý của anh ta, vừa rồi cậu ta kêu to nhằm gây kích động, giờ phút này cũng cúi đầu vô cùng thức thời: "Đi thôi, chúng ta quay đầu lại, so đo với phụ nữ có gì đâu mà hay, vẫn là Uy Thiếu khí phách."

Thuyền xung kích quay đầu.

Kiều Tụng Chi vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếng súng vang lên, chiếc thuyền kayak dưới thân bị vỡ, dưới cân nặng của ba người bọn họ bắt đầu chìm xuống.

Trong khi đó, Kiều Thanh Thanh không ngần ngại bắn tên

Thuyền xung kích phía trước sắp biến mất phát ra một tiếng "Phốc", sau đó truyền đến tiếng kinh hô của bọn họ.

“Thuyền xung kích hình như bị rò rỉ khí.”

"Người phụ nữ chết tiệt kia."

Kiều Thanh Thanh đỡ lấy Kiều Tụng Chi, lần nữa lấy ra một chiếc thuyền xung kích, trước khi những người phía trước còn chưa kịp trở về trả thù, nhanh chóng rời đi. Tốc độ của cô rất nhanh, bọn Uy Thiếu phẫn nộ lội nước trở về báo thù, Uy Thiếu phẫn nộ đã bất chấp mọi thứ, anh ta nhất định phải báo thù.

Kết quả khi bọn họ mặt xám xịt từ trong nước đứng lên, bất chấp sự hoảng sợ nước đọng trong lồng ngực muốn đi tìm Kiều Thanh Thanh báo thù, tìm một vòng thì phát hiện không có người.

"Người đâu?"

“Không có, không phát hiện ai cả, sao lại không thấy đâu rồi.”

“Ban nãy còn ở đây mà, không phải là bơi đi rồi đấy chứ.”

"Đi tìm đi tôi không tin bọn họ lặn biển mà không cần thở." Uy Thiếu tức giận nói.

Anh ta đứng tại chỗ, nhìn mặt nước, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, trên mặt nước chỉ có bọt nước tung tóe do nước mưa rơi xuống, cùng với những vệt nước nhỏ giọt, còn lại cái gì cũng không có. Ba người như biến mất khỏi hư không, trên mặt nước không có dấu vết nào còn sót lại.

Thốn Đầu chần chờ nghiêng người nói: "Thật ra vừa rồi tôi nhìn thấy một bóng đen lướt qua, trông có vẻ rất giống thuyền xung kích, tôi còn tưởng rằng là tôi hoa mắt, hiện tại nghĩ lại có thể bọn họ gặp được trợ thủ, có người dùng thuyền xung phong đưa bọn họ đi, cho nên chúng ta mới tìm không thấy người, chúng ta và họ cách nhau không tới một trăm mét, không có khả năng trong nháy mắt ba người đều hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết."

"Mẹ nó sau này đừng để tao gặp lại lần nữa." Uy Thiếu tức giận đá xuống nước một cái: "Chúng ta quay về.”

Một lần đi du lịch giải sầu lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, Uy Thiếu vốn là một cậu chủ an nhàn sung sướng trên đường trở về lại gặp phải rất nhiều khó khăn, lạc đường, gặp phải cướp bóc, lạc mất em trai và quỹ đạo cuộc đời phát sinh thay đổi trước thời hạn. Chờ Uy Thiếu bị vệ sĩ trong nhà phái tới tìm được đã là bốn ngày sau, trở lại doanh địa vừa nhìn thấy mặt ba đã bị ba cho một cái tát mạnh đến mức nằm sấp trên mặt đất.

"Mày nói muốn đi ra ngoài giải sầu, cái này mà gọi là giải sầu à, cái này là rước thêm lo lắng cho tao, đứng lên nhanh, chúng ta phải mau chóng rút lui."

Uy Thiếu thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị sắc bén của ba, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta kinh hoảng thất thố như vậy, ngay cả ngày động đất, ba cũng đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó cả nhà ngồi lên máy bay, thuận lợi cất cánh trước khi tòa nhà đổ xuống. Cho dù là mấy ngày trước lốc xoáy phá hủy doanh địa, ba cũng không hoảng hốt như vậy, mình muốn một chiếc thuyền xung kích ra ngoài chơi, ba cũng dành thời gian mà gật đầu đồng ý.

“Ba, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ba Uy Thiếu trầm mặc xoa lông mày: "Người lúc trước phái đi điều tra tình huống căn cứ cuối cùng đã trở về, phái đi một đội người chỉ trở về hai người, mang đến một tin xấu khiến tất cả mọi người không thể chấp nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận