Thiên Tai Càn Quét

Chương 360: Vô Đề

Chương 360: Vô Đề

“Chính là…” Lục Bình chưa từng bất lực như vậy.

Ba Thiệu hít sâu một hơi: “Anh trước hết nghe tôi, chúng ta trước hết nghĩ biện pháp về nhà tôi, nơi này là số 2, nhà tôi ở số 20, nhà tôi gần hơi so với nhà anh, đi nhà tôi trước, đến nhà tôi xong chúng ta lại nghĩ cách. Con dâu của tôi nói, gặp được nguy hiểm không được chạy loạn, cũng không cần đi tìm người, chỉ cần về nhà chờ, mọi người đều sẽ về nhà, mọi người đều sẽ trở về.” Ông lặp lại một lần, giống như hấp thu sức mạnh từ đó.

Bắt lấy ba lô, ba Thiệu bắt đầu ra bên ngoài đào đồ, lấy bạt cấp cứu căng ra. Tấm bạt này thật sự rất mỏng, căng ra có thể che mưa, chỉ cần ông chạy nhanh, hẳn là có thể về nhà trước khi bạt hỏng mất?

“Tôi nói chứ ông đi cầm theo ba lô làm gì, hiện tại làm gì có tác dụng.” Lục Bình lau nước mắt.

“Cho anh ăn.” Ba Thiệu chia một cái bánh mì cho ông ta, chính mình cũng mở một cái ra một ngụm một ngụm nuốt xuống.

Ở trong hàng hiên hỗn loạn, ba Thiệu đeo lên ba lô, hướng Lục Bình nói: “Đi.”

40 phút trước Thiệu Thịnh An đem xe đạp quay đầu xe lại, trước xe để một túi táo, đây là tiền thù lao lúc này. Sau khi ổn định xe anh để Kiều Tụng Chi lên xe, Kiều Tụng Chi nói: “Nếu không vẫn để mẹ ôm đi, để vậy con không lái xe được.”

“Không có việc gì đâu mẹ, kinh nghiệm đạp xe của con đặc biệt phong phú, mẹ lên xe đi, chúng ta về nhà.”

Anh đưa ô che nắng cho bà để mở lên, Kiều Tụng Chi lộ ra tươi cười vui mừng lại bất đắc dĩ: “Con bé Thanh Thanh kia, mẹ đã từng này tuổi rồi còn sợ gì bị phơi đen, mặt trời mùa đông sợ cái gì.”

Thiệu Thịnh An cười nói: “Con sợ nắng, mẹ mở ra đi, thuận đường che một chút cho con.”

Khóe miệng Kiều Tụng Chi mang theo nụ cười ngồi trên ghế xe sau, chân dài Thiệu Thịnh An vừa dẫm, xe đạp lập tức phóng thẳng về trước.

Mười phút sau, mưa axit chợt tới, ngay từ đầu bọn họ không phát hiện vấn đề, nước mưa bị ô che nắng ngăn cản. Là người trên đường phát ra biểu tình bị bỏng nước nóng, bọn họ mới ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn bầu trời, sau đó che mắt lại kêu thảm thiêt.

Đột nhiên nhanh trí, Thiệu Thịnh An ý thức được mưa axit tới!

“Mẹ! Ngồi ổn định ôm lấy con!”

Anh lấy ra tốc độ nhanh nhất đời này đi xe đạp, con đường rộng lớn này trái phải đều không có nhà, anh quyết định đi tới quảng trường phía trước vào tiệm tránh mưa.

“Cẩn thận!” Kiều Tụng Chi thất thanh kêu.

Bên trái một người xông ra muốn cướp xe đạp, Thiệu Thịnh An quẹo một cái đi vòng qua.

Ô che mưa bắt đầu tổn hại, Kiều Tụng Chi ngẩng đầu, thấy trong mặt dù lộ ra vài cái lỗ, vội duỗi ta đi che lại.

Nhưng căn bản không chống được bao lâu, Kiều Tụng Chi cảm giác được đau nhức trong lòng bàn tay, nhưng thanh âm gì bà ấy cũng không dám phát ra, sợ ảnh hưởng tới Thiệu Thịnh An.

Toàn lực lao tới, hai phút sau Thiệu Thịnh An đã đến quảng trường, nơi này đã lâm vào hỗn loạn, trên đường đều là đồ bị ném lại khi hỗn loạn chạy trốn, Thiệu Thịnh An nhắm chuẩn một vị trí, lôi kéo Kiều Tụng Chi chen vào.

Ở phía sau bọn họ, xe đạp ngã xuống tiếp thu lễ rửa tội của mưa axit, thân xe phát ra tiếng xèo xèo, nổi lên từng đợt bọt khí.

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Thiệu Thịnh An kéo Kiều Tụng Chi lên lầu 3, thấy Kiều Tụng Chi che tay lại, vội dò hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Thiệu Thịnh An bẻ tay bà ấy ra, đôi mắt đỏ lên, lòng bàn tay phải của Kiều Tụng Chi đỏ bừng một mảnh, lớp da trong lòng bàn tay đã bị ăn mòn mất.

“Mẹ, mẹ ngồi đi, con xử lý cho mẹ một chút.” Thiệu Thịnh An cởi ba lô xuống, lấy nước, băng gạc, thuốc mỡ ra. Kiều Tụng Chi cũng đeo một cái bao, hoặc phải nói khi cả nhà ra cửa đều mang theo cái bao này, đồ vật bên trong là Kiều Thanh Thanh chuẩn bị, chỉ nói đây là để phòng vạn nhất, bên trong có đồ ăn cùng nước, còn có một cái thảm cấp cứu hơi mỏng, sau khi gấp gọn chỉ to bằng lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận