Thiên Tai Càn Quét

Chương 475: Vô Đề

Chương 475: Vô Đề

Từ khi khe hở xuất hiện đến khi nó mở rộng ra chỉ trong mấy giây, nó xuất hiện dưới chân Kiều Thanh Thanh, cô nhào qua bên trái. Đất dưới chân liên tục lún xuống, cô đứng lên tiếp tục chạy. Sau khi chạy được mười mấy mét cô quay đầu nhìn lại, thấy khe hở đã mở rộng hơn mười mét. Lấy khe nứt kia làm trung tâm,

xung quanh có rất nhiều khe nứt xuất hiện lan tràn ra xung quanh, liên tục mở rộng.

Thế giới này không nói lý lẽ, không hề báo trước, cả nhà bọn họ bị chia cắt hai bên khe nứt, cách khe hở nhìn nhau.

"Em gái chạy đi."

Bên tai có người gọi cô, có người níu tay cô chạy. Kiều Thanh Thanh không nỡ thu tầm mắt lại, cô thấy Thiệu Thịnh An nhìn cô với vẻ lo âu. Anh nhìn sau lưng cô sau đó phất tay với cô, quay đầu kéo mẹ Thiệu chạy.

"Thanh Thanh!"

Đột nhiên Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ và ánh mắt đơn thuần của Thiệu Thịnh Phi, cô cắn lưỡi nói: "Đi thôi."

Trong lúc nghiêng ngả. Kiều Thanh Thanh cầm ngược lại tay Thiệu Thịnh Phi, lại nắm tay Kiều Tụng Chi, ba người chạy rất nhanh.

Dưới chân liên tục xuất hiện khe hở mới, nhóm người Kiều Thanh Thanh vừa chạy lại vừa run sợ. Kiều Tụng Chi nhìn qua những khe hở kia cảm thấy sợ hãi. Khe nứt sâu như thế, rơi xuống không thể nào sống được.

Sức khỏe của Thiệu Thịnh Phi rất tốt, chạy lâu như thế chỉ thở nhẹ, chạy một lát, Kiều Tụng Chi được Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi kéo ôm đi. "Anh cả cẩn thận, nhảy bên trái." Kiều Thanh Thanh lớn tiếng gọi. Thiệu Thịnh Phi đáp lời, gần như đỡ Kiều Tụng Chi lên, nhanh chân nhảy qua một khe nứt mới xuất hiện qua một bên khác. Kiều Thanh Thanh theo sát phía sau, lúc đặt chân xuống dưới đất loạt xoạt lăn xuống, khe nứt kia rộng ba mét. Giờ phút này Kiều Tụng Chi vô cùng lo sợ: "Thanh Thanh."

Kiều Thanh Thanh lảo đảo suýt nữa ngửa ra sau, nhưng cô cố giữ thăng bằng điều chỉnh góc độ để mình nằm sấp xuống.

"Em gái nắm tay anh." Thiệu Thịnh Phi bò qua nắm tay cô, Kiều Thanh Thanh đá lớp đất tạo thành một cái hố, dẫm vào đó mượn lực, nắm chặt tay Thiệu Thịnh Phi dùng sức vọt lên.

Lúc ngồi xuống đất, Kiều Thanh Thanh có cảm giác may mắn khi sống sót qua tai họa.

"Thanh Thanh." Kiều Tụng Chi ôm cô, nước mắt tràn mi.

Không biết đã chạy bao lâu, chạy bao xa, ánh mắt Kiều Thanh Thanh run lên, tầm mắt lắc lư nghiêm trọng giống như linh hồn bị run mà bay đi. Cô cảm thấy ánh nắng chiếu lên người mình, xung quanh đều có người chạy, bọn họ chạy nhanh vì mạng sống, không ai dám dừng lại.

Từng bước từng bước, từng mét lại từng mét, Kiều Thanh Thanh cảm giác thể xác mình đi qua, mình còn sống.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng chấn động kinh khủng đã dừng lại. Ba người Kiều Thanh Thanh cũng dừng lại ngồi xổm trên đất mà thở, phía trước có một người đàn ông tê liệt ngã xuống, không quan tâm mặt đất lởm chổm. "Ngừng, ngừng à?" Kiều Tụng Chi thở hỏi.

Thiệu Thịnh Phi cũng cảm thấy hơi mệt, hắn ngồi cạnh Kiều Tụng Chi, hồn nhiên nằm rạp trên đất, đôi mắt tỏa sáng: "Ngừng động đất rồi."

"Chắc ngừng rồi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi một phen."

Kiều Thanh Thanh cũng ngồi xuống dựa vào mẹ, cô đưa tay với Thiệu Thịnh Phi: "Anh cả đứng dậy đi, mặt đất bẩn."

Thiệu Thịnh Phi nắm chặt tay cô thuận thế ngồi xuống, lấy ba lô xuống tìm nước uống.

Ba người ăn uống một phen, trải qua vận động dữ dội không ai dám uống nhiều. Cô nhìn xung quanh, xung quanh không có nhiều người, ít nhất Kiều Thanh Thanh chỉ nhìn thấy chưa đến mười người.

Nơi này vốn ở ngoài căn cứ, ít người, thêm động đất nuốt người nên không có nhiều người cũng bình thường. Cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là tường đổ, gần như không nhìn thấy kiến trúc đứng vững.

Kiều Thanh Thanh đoán có lẽ động đất còn chưa kết thúc, chắc chắn còn dư chấn cho nên nghỉ ngơi bổ sung thể lực vô cùng quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận