Thiên Tai Càn Quét

Chương 89: Vô Đề

Chương 89: Vô Đề

“Đã hạ nhiệt thành như vậy mà còn để cho bảo mẫu ở trong phòng khách.” Thiệu Thịnh An không thể tưởng tượng nổi. “Phải đến khi bà ấy mất rồi chúng ta mới biết chuyện, nhà họ giấu tin bảo mẫu chết, vẫn dùng danh ngạch của bà ấy để nhận đồ cứu trợ, đến khi nóng lên lớp băng tan ra mới khiến người ta ngửi thấy mùi, nhưng khi đó em cũng rời khỏi nơi này rồi, không biết sau này họ đã xử lý như thế nào, khi đó tình hình trật tự đã loạn lắm rồi, chắc cũng không có ai truy cứu.”

Thiệu Thịnh An nghe mà sởn gai ốc, sống trong thời bình hơn hai mươi năm, mỗi lần nghe vợ kể chuyện “Tận thế”, anh luôn cảm thấy như đang nghe chuyện trên trời. Nhưng nếu đặt trong tình huống tận thế thì có vẻ như chuyện gì cũng không kỳ lạ nữa.

Ngày hôm sau, người nhà họ Vương dưới lầu đi lên hỏi thăm. Đêm qua tiếng động kia thật sự dọa chết người, mấy người bà nội Vương tuổi tác đã cao, ai nấy đều sợ đến nỗi tim đập thình thịch.

“Không có gì, chỉ là có người ven đường ném đồ làm hỏng cửa sổ sát đất nhà tôi thôi, quỷ tha ma bắt, bây giờ biết đi đâu tìm người đến thay cửa kính đây.” Trịnh Thiết Huy vừa khóc lóc kể lể vừa mắng chửi tổ tông mười tám đời người nửa đêm nửa hôm ném đá kia một trận, thế nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện con mình trêu chọc người ta trước.

Vương Gia Nhạc bán tín bán nghi nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi xuống lầu anh ấy liếc mắt nhìn quanh, sau đó đi gõ cửa nhà 702. Nhà 702 ở ngay dưới nhà 802, chắc chắn biết điều gì đó.

Nhà 702 quả nhiên nghe rõ nguyên nhân sự tình, dù sao mới đầu Trịnh Thiết Huy không khống chế được lửa giận đánh con trai, bà Trịnh thì thét chói tai khuyên can, máu dồn lên não cái gì cũng nói ra cả.

“Trịnh Thiết Huy còn muốn giấu diếm chuyện này, lúc mẹ đi dạo dưới lầu dì Vương cũng kể cho mẹ nghe rồi, bà ấy hỏi thăm được từ nhà họ Trần ở sát vách đấy, aiz, sau này Trịnh Thiết Huy phải dạy dỗ con trai cho cẩn thận chứ không ngày sau còn rước thêm phiền phức dài dài.” Kiều Tụng Chi nói với Kiều Thanh Thanh: “Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã khiến người ta phiền lòng, khi đó nhà họ Trịnh còn chưa chuyển đến biệt thự, đứa nhỏ kia ngày nào cũng ở trên ban công ném đồ xuống, thường xuyên ném trúng người ta, người bị ném trúng đến tìm Trịnh Thiết Huy mấy lần đều không có tác dụng, nhà bọn họ chiều con quen rồi. Sau này hai đứa có con không được chiều nó như vậy đâu nghe chưa. Bây giờ cũng không phải là cơ hội tốt để mang thai, Thanh Thanh, nếu con muốn sinh con thì trước tiên phải đem đồ trong không gian dọn ra, chuẩn bị sẵn sàng cái đã.”

Kiều Thanh Thanh há miệng, do dự một hồi cuối cùng vẫn nói ra.

Kiều Tụng Chi hết sức bàng hoàng

“Con, con cứ thế, thắt ống thật à?” Giọng bà ấy hoảng hốt.

“Vâng.”

Kiều Tụng Chi xoa trán, Kiều Thanh Thanh đỡ lấy bà.

“Không sao đâu, mẹ không sao, mẹ hiểu mà, là không gian đúng không, con sợ có con thì không gian sẽ chuyển sang đứa bé.” Kiều Tụng Chi qua cơn bàng hoàng thì cũng đã hiểu ra, bà ấy có thể hiểu cách làm của con gái và con rể, dù sao bà ấy cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là bà ấy không nghĩ tới con gái đã chuẩn bị xong xuôi, trực tiếp làm phẫu thuật thắt ống.

“Mẹ, con có thể sống lại cũng là nhờ có không gian giúp đỡ.” Kiều Thanh Thanh vừa nói sự tình, mắt Kiều Tụng Chi đã rơm rớm lệ.

“Không có thì không có, mấy thế hệ chúng ta có thể có được nó đã là may mắn lắm rồi.”

Bà ấy đau lòng lo lắng nhìn con gái, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Con cũng không nói với mẹ một tiếng, còn cả Thịnh An nữa, hai đứa là vợ chồng mà, việc này con không thể tự mình làm chủ được.”

“Mẹ, không phải con, người làm phẫu thuật là Thịnh An.” Kiều Thanh Thanh cắn môi: “Anh ấy ủng hộ con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận