Thiên Tai Càn Quét

Chương 306: Vô Đề

Chương 306: Vô Đề

Bữa cơm này không làm Thiệu Thịnh An thất vọng, Kiều Tụng Chi hầm canh bí đao tôm khô, làm một đĩa rau chân vịt xào cùng thịt xào cay, Kiều Thanh Thanh lại từ trong không gian lấy khoai tây chiên, gà Cung Bảo cùng tôm to xào, đồ uống là nước cam vừa ép và nước lê.

Con trai trở về, ba Thiệu cũng cùng ra ăn cơm.

“Nếu không tôi mang cơm vào đút ông ăn đi?” Mẹ Thiệu lo lắng. Ba Thiệu xua tay: “Tôi đã tốt lên nhiều rồi, chính là thỉnh thoảng mới hơi váng đầu, hiện tại tôi cũng không cảm thấy buồn nôn, không có việc gì.” Người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Sau khi ăn xong, Thiệu Thịnh An thu dọn bàn ăn, rửa chén, sau đó vào phòng cùng người nhà nói chuyện phiếm.

“Công tác trùng tu trên thị trấn rất thuận lợi, con nghe một đồng nghiệp nói, vài nhà xưởng trên thị trấn cũng khôi phục hoạt động, về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, đúng rồi, con còn gặp Vương Gia Nhạc!”

Rốt cuộc cũng nghe thấy tin tức của người quen ở Hoa Thành bên kia, Kiều Tụng Chi rất kích động, cái gọi là tha hương nhớ quê cũ, đại khái chính là loại tâm tình này. Bà ấy vội hỏi: “Bọn họ sống tốt chứ?”

“Có thể nói là sống tốt, một nhà bọn họ đi theo quân đội cùng nhóm lãnh đạo Hoa Thành cùng tới, trên đường có khoảng vài vạn người, con hỏi thời gian một chút, chính là chuyện khi chúng ta ở lại thôn Thu Diệp lúc đó, lúc ấy bọn Diệp Trường Thiên ra ngoài đốn củi, trên đường không phải gặp một đội ngũ sao? Chính là đám người Vương Gia Nhạc. Hiện tại bọn họ đều ở tại trấn trên, nhận vật tư cứu viện, người nhà cũng đang tìm công tác, sống qua ngày không có trở ngại gì, bọn họ rất tò mò chúng ta làm thế nào có thể ở xã khu mới, con liền đề cập hai câu, để bọn họ mua phòng, nói cách khác về sau trấn Bình Sam có khả năng sẽ giống như thôn Thu Diệp.”

“Ba nghe Lục Bình nói, hiện tại phòng trên trấn trên cũng rất đắt.” Ba Thiệu nói: “Mua không dễ, vận khí của chúng ta thật sự rất tốt, sớm an ổn ở thôn Thu Diệp, không cần giống như người khác phải dùng nhiều tiền mua phòng ở.” Mẹ Thiệu nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: “Đều là Thanh Thanh thông minh, ít nhiều nhờ vào Thanh Thanh đó.”

Kiều Thanh Thanh cười nhạt lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Thân thể bà Vương có khỏe không anh?”

“Bà Vương đã sớm không còn, ngày đó tiểu khu cháy, thời điểm chúng ta rời khỏi siêu thị Thanh Huy, người nhà họ Vương không phải còn đang nghỉ ngơi sao? Sau khi tỉnh dậy mới phát hiện bà Vương ngủ không tỉnh, trong lúc ngủ đã đi rồi.”

Kiều Thanh Thanh sửng sốt, nhẹ thở dài: “Trong lúc ngủ đã đi rồi… Cũng tốt, đỡ phải chịu khổ.”

“Cả nhà bọn họ cùng nhà họ Trần cách vách sau lại đi thư viện, chính là ở nơi đó gặp lại Vương Gia Nhạc, bọn họ nói với con, tiểu khu Kim Nguyên đã bị thiêu cháy toàn bộ, mấy khu phố lân cận cũng lâm vào biển lửa, thiêu đến nỗi không còn gì để thiêu nữa mới dừng lại.”

Nghe đến đó, tâm tình mọi người có chút trùng xuống.

Kiều Thanh Thanh nghiêng đầu, thấy có ánh sáng lọt qua khe hở bức màn. “Mặt trời mọc rồi.”

Kiều Tụng Chi đứng lên: “Vậy trở về ngủ đi, Thanh Thanh, Thịnh An đã trở lại, con cùng nó về lầu bảy ngủ đi.”

Sau khi trở về lầu bảy Kiều Thanh Thanh mở điều hòa trước, Thiệu Thịnh An đi dạo lầu bảy một chút, kiểm tra cửa sổ.

“Có phải chuột bò lên không? Vừa rồi anh phát hiện cửa sổ lầu sáu đều dày thêm một tầng gỗ.”

“Đúng vậy, bên kia anh ngủ như thế nào?”

“Cũng như vậy, thời điểm ngủ phải đóng chặt cửa sổ, chuột vào không được, chính là cả nhà tràn ngập mùi mồ hôi cùng mùi chân thối, ngửi quen là tốt rồi.” Hai vợ chồng nằm trên giường, hưởng thụ khoảng thời gian ở chung yên tĩnh, nhàn nhã khó có được.

“Anh cảm thấy cứ như vậy sống tiếp cũng không tồi, nếu không có Vĩnh Dạ mà em nói, anh cảm thấy về sau có thể khôi phục sinh hoạt bình thường .
Bạn cần đăng nhập để bình luận