Thiên Tai Càn Quét

Chương 527: Vô Đề

Chương 527: Vô Đề

“Chúng tôi bị lạc, haiz.” Mẹ Thiệu đầy lo lắng và thương tâm. Từ khi bà ngoi lên trong nước thì đi khắp nơi tìm con trai và chồng. Tiếng kêu của bà trong tiếng sấm rền vang nhỏ giống như con muỗi vậy, bà không nghe thấy tiếng chồng và con trai đáp lại, cũng sợ họ không nghe thấy mình gọi.

Kết quả xấu nhất xảy ra, bà không tìm được ai, cuối cùng chỉ tìm thấy một người chính là Lưu Chấn, đang bị vùi lấp dưới đất lở, sống chết bám chặt vào lớp bùn, sắp bị nước mưa cuốn thẳng xuống dưới lòng đất.

Hoàng Hà không để ý mình bị thương ở tay mà cố gắng cứu Lưu Chấn. Thời khắc bà cắn chặt răng, dùng hết sức cứu Lưu Chấn thì có một nguyện vọng, bà chỉ mong ở một nơi khác, khi người nhà của bà cần sự giúp đỡ thì cũng có người đưa tay ra giúp giống như bà bây giờ vậy.

Giấc ngủ này rất dài, lúc giấc mơ của Kiều Thanh Thanh bị ngắt quãng thì phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy là quan sát xung quanh.

Mưa vẫn rơi, bên trên thuyền kayak là Kiều Tụng Chi đang cuộn chăn khẩn cấp, trên đầu còn đội mũ đang ngủ say.

Ở phía kia thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thiệu Thịnh Phi, hắn đang mò được dưới nước thứ gì đó, nhìn từ sau lưng thì đang rất phấn khích.

Bụng đói không ngừng reo lên thành tiếng, Kiều Thanh Thanh cảm giác được trong miệng có một vị đắng giống như thuốc vậy, cô nhíu mày, đoán là mình ngủ khá lâu rồi.

“Em gái!” Thiệu Thịnh Phi quay đầu nhìn thấy cô thì vui mừng hô to: "Em ngủ dậy rồi à, em ngủ lâu thật đó. Mẹ Kiều còn khóc nữa đấy."

Thiệu Thịnh Phi hô lên như vậy khiến Kiều Tụng Chi bừng tỉnh.

"Anh cả." Kiều Thanh Thanh hô một tiếng rồi lại quay đầu gọi Kiều Tụng Chi: "Mẹ."

Ánh mắt Kiều Tụng Chi đỏ lên: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có nhức đầu hay chóng mặt không?” Bà ấy vừa nói vừa bò từ bên kia sang.

“Đỡ nhiều rồi, mẹ. Con ngủ bao lâu rồi?”

“Con ngủ hai ngày rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, sợ con đói bụng nên mẹ đút cho con ít cháo." Kiều Tụng Chi bò tới, sờ trán Kiều Thanh Thanh: “Vẫn còn hơi nóng, từ nhỏ con đã như vậy rồi, bình thường rất khỏe mạnh không bao giờ bị ốm. Nhưng thỉnh thoảng bị ốm một trận thì sẽ rất nặng, cũng may là con để ở bên ngoài một ít vật tư nếu không cũng không biết nên cho con ăn cái gì. Sao có thể ăn bánh quy và cháo được chứ, mới có hai ngày mà con đã gầy như vậy rồi.”

Kiều Tụng Chi sờ mặt của cô lần nữa rồi hỏi: “Thật là đầu không đau nữa chứ?”

“Chỉ hơi choáng váng chút thôi. Mẹ à, con đói rồi.”

Lập tức Kiều Tụng Chi bị di dời sự chú ý: “Vừa rồi mới đút cháo cho con xong, nếu con dậy rồi thì tự ăn đi.” Bà ấy múc cháo vẫn còn nóng ra, để Kiều Thanh Thanh muốn ăn kèm với món gì thì tự lấy trong không gian ra mà ăn: “Lấy thịt nhé, thịt tươi ạ.”

Kiều Thanh Thanh lấy ra một nồi cháo gà đã hầm xong: “Cùng ăn đi mẹ.”

Gà là của nhà nuôi, món canh gà hầm dậy mùi rất thơm ngon, Kiều Thanh Thanh ngửi thấy mùi vị đó thì dạ dày càng réo lên.

"Con không ăn, con vừa ăn no rồi, anh Phi Phi tới đây múc canh gà uống đi."

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ đáp lại, lấy bát của mình qua. Kiều Tụng Chi múc cho hắn một bát, sau đó lại múc cho Kiều Thanh Thanh, sợ cô đau bụng nên không múc gà viên cho cô mà chỉ múc một bát canh.

Súp gà rất tươi ngon, khiến Thiệu Thịnh Phi trước khi ăn còn chảy nước miếng, thức ăn mà hắn và Kiều Tụng Chi đã ăn trong hai ngày qua không thể nói là tệ, Kiều Thanh Thanh đã để lại không ít nhu yếu phẩm, đồ ăn đồ uống đồ chay và thịt đều có cả, còn có bếp gas di động và mấy bình gas nữa. Chỉ có một nhược điểm duy nhất là không có cách nào giữ được thịt tươi, Kiều Thanh Thanh chỉ lấy thịt hộp, tất nhiên thịt hộp rất ngon nhưng súp gà ngon và thơm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận