Thiên Tai Càn Quét

Chương 269: Vô Đề

Chương 269: Vô Đề

Thiệu Thịnh An thở dài: “Em nói như vậy anh yên tâm rồi, anh vẫn là khá thích con người hắn.” Anh nhìn thấy Kiều Thanh Thanh có chút thất thần hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Kiều Thanh Thanh nhìn thấy bầu không khí bên ngoài vặn vẹo và sốc nhiệt, nói “Em đang nghĩ, có phải mấy người Hồ Nham Hải, mọi người trong nhà của bác sĩ Ngụy, còn có một nhà của ông Vương bà Vương lúc này đã ở trên thị trấn rồi hay không.”

“Nhất định, cảnh sát vũ trang và binh lính của thuyền vật tư ban đầu ở Hoa Thành sau khi tập hợp lại sẽ cùng những người sống sót đến, chắc chắn đã đến rồi, chúng ta sau này nhất định có cơ hội gặp lại.”

Kiều Thanh Thanh cũng không phải là muốn gặp họ, chỉ là sau khi trọng sinh, ngoại trừ người nhà thì họ là những người liên lạc tiếp xúc tương đối nhiều, cô thật sự hy vọng những người đó sống thật tốt.

Chạng vạng của hai ngày sau, Kiều Thanh Thanh cùng với người nhà tập trung ở cổng thôn, dưới sự dẫn dắt của Diệp trưởng thôn, một nhóm ba trăm người xuất phát về hướng thị trấn. Đi bộ hai tiếng cuối cùng đã đến đích, từ phía xa xa họ có thể nhìn thấy phía trước có ánh đèn. Thiệu Thịnh An, người đã tham gia vào công việc ban đầu, nói: “Có lẽ đã đặt lại mạch điện và bật đèn đường.” Đi tới gần phía trước, Kiều Thanh Thanh phát hiện quả nhiên là đèn đường.

Diệp trưởng thôn dẫn bọn họ tìm một nơi dừng chân tạm thời, nhìn ra đó là một tiểu khu tương đối mới, trong bóng đêm nhìn qua có lẽ hơn hai mươi tầng.

“Mấy tầng trên cùng đều có người ở, chúng ta được phân ở những tầng bỏ hoang không có người.” Diệp trưởng thôn tuyên bố: “Lầu một là cửa hàng, cái này chúng ta không cần, bắt đầu tính từ lầu hai, bốc thăm để chọn, đừng có tranh giành.”

Thiệu Thịnh An đi bốc thăm, lấy được phòng 201 lầu 2.

“Lầu hai không tệ, không nóng lắm.” Ba Thiệu rất hài lòng.

“Chỉ là quá hôi, ngoại trừ lầu một thì lầu hai là hôi nhất.” Mẹ Thiệu nhăn mặt.

“Không sao, chúng ta đi khử và tẩy ố là được.” Kiều Thanh Thanh cười nói.

Bước vào phòng, Kiều Thanh Thanh bật đèn chiếu sáng trước: “Trước tiên kiểm tra từng căn phòng.”

Kết quả tìm thấy một thi thể trong nhà vệ sinh.

Thi thể đã bị phân hủy, ruồi nhặng bu đầy, con dòi đu bám, mùi bốc lên rất thối.

“Xem ra hình như là không phải chết trong trận lũ lụt.” Thiệu Thịnh An quỳ xuống kiểm tra.

“Chắc là chết sau khi trận lũ lụt rút đi, anh nhìn cổ của hắn đi.”

Nghe lời của Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh An quan sát nhìn cổ của thi thể liền thấy một vết sẹo do lưỡi dao sắc bén làm.

Họ mang thi thể ra ngoài, ruồi nhặng cũng bay loạn đi theo, có một vài con ve ve đụng trúng mặt của Thiệu Thịnh An.

Sự trải nghiệm này rất tồi tệ, anh và ba Thiệu đem thi thể xuống lầu, Kiều Thanh Thanh đi tìm Diệp trưởng thôn.

“Trên lầu có hai thi thể, một cái thi thể đã biến thành xương.” Diệp trưởng thôn gật đầu: “Trước tiên cứ dọn sang bên này, bác đi tìm người để hỏi xem xử lý ra sao.”

Kiều Thanh Thanh cùng với mọi người quay về tiếp tục dọn.

Cửa sổ và cửa chính trong nhà đều không có, có một vài cái lỗ trống, trong nhà ngoại trừ rác cũng chẳng có gì, vừa nhìn đã biết sớm đã bị người sống sót vơ vét hết rồi.

“Người sống sót của thị trấn khá nhiều, lúc con ở đây làm việc còn nhìn thấy xe vật tư Diệp Sơn đưa vật tư cứu trợ đến đây.” Thiệu Thịnh An một bên vừa quét vừa nói chuyện.

“Những tầng cao nhất có đèn sáng, chắc là cũng có thiết bị phát năng lượng mặt trời, có thể sống ở nhà của mình, đương nhiên có thoải mái.” Kiều Thanh Thanh lấy ra rèm cửa, khoa tay múa chân một lát: “Trực tiếp lắp rèm cửa, đóng cọc rèm cửa ở phòng bếp và phòng khách, chỉ chừa lại cửa sổ nhà vệ sinh và phòng bếp để thông gió, để an toàn hơn anh có thể dùng một mảnh gỗ đậy kín nhà vệ sinh và nhà bếp lại, chỉ chừa lại một ít khe hở để thông gió.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận