Thiên Tai Càn Quét

Chương 460: Vô Đề

Chương 460: Vô Đề

Trong khi Kiều Thanh Thanh châm cứu cho trưởng thôn, Thiệu Thịnh An và Diệp Trường Thiên ngồi tán gẫu trong phòng khách, hắn hỏi luôn: “Tôi cứ tưởng hai người bị thương, sao tự nhiên lại từ chức thế? Hiệu suất làm việc của hai người rất cao, còn là tay già đời, tôi nghe thị trưởng nói rằng muốn tiếp tục tuyển thêm người mở rộng đội cung nỏ, đến lúc đó sẽ lựa chọn đội trưởng từ những tay già đời bên trong. Hai người đang có cơ hội lớn lắm đó.”

Mấy câu này tương đương với việc đề cử công khai. Diệp Trường Thiên phụ trách đội cung nỏ, đến khi lựa chọn đội trưởng tiểu đội chắc chắn hắn sẽ xử lý toàn bộ. Họ là chỗ quen thân, Diệp Trường Thiên luôn dốc lòng nâng đỡ người một nhà. Không phải trong thôn Thu Diệp không có người vào được đội cung nỏ nhưng không ai có thành tích bì được với vợ chồng Kiều Thanh Thanh.

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Tôi và Thanh Thanh không có ý định trong phương diện này. Mục đích gia nhập đội cung nỏ là để tìm kiếm vật tư, hiện giờ tích góp vật tư được ổn ổn thì đến lúc nên về nhà bầu bạn với gia đình rồi.”

Diệp Trường Thiên thực sự không hiểu lý do vì sao Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh lại quan trọng hóa vấn đề “Lưu luyến tình cảm gắn bó gia đình” đến vậy. Phải biết rằng khi hắn ra ngoài làm việc, trong nhà cũng chỉ có ba mẹ già và cô con gái chưa tròn mười tuổi. Người giống hắn ở trong căn cứ nhiều như lông trâu. Vì cuộc sống, không ai có thể ở bên người nhà mãi. Mà dù Kiều Thanh Thanh không đi thì Thiệu Thịnh An cũng không nên từ chức theo thế chứ? Cả nhà đều làm ổ ở nhà thì uống gió Tây Bắc sống sao?

Đối diện với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của Diệp Trường Thiên, Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Bọn tôi đã quyết định ổn thỏa rồi, phiền anh lo lắng.”

Ba Thiệu đi từ trên tầng xuống, cầm theo cả chiếc va li.

“Đã thu dọn xong đồ đạc. Thịnh An à, hai ngày tới con có thể tới sở quản lý bất động sản bán nhà rồi đấy.” Ông nói.

Diệp Trường Thiên chẳng hiểu mô tê gì: “Mọi người muốn bán nhà sao?”. Nhận được câu trả lời từ ba Thiệu, hắn nhíu mày: “Mọi người gây thù với người nào ạ?”

Trường hợp này giống tình tiết gặp rắc rối phải từ chức bán nhà chạy trốn trong TV đến cỡ nào.

Thiệu Thịnh An xua tay: “Không đâu. Gia đình chúng tôi bàn bạc thấy tầng sáu, tầng bảy không phải nơi phù hợp để cư trú nên muốn ở tầng thấp.”

Diệp Trường Thiên đột nhiên nhanh trí: “Mọi người đang chuẩn bị cho động đất ư?”

Thấy Thiệu Thịnh An gật đầu, hắn hơi hiểu ra. Đây quả đúng là một vấn đề. Trên thực tế, nội dung công việc nửa năm nay của hắn đều liên quan đến động đất. Phía thị trưởng La rất tin tưởng vào tiên đoán từ các chuyên gia, dường như chắc mẩm rằng tương lai sẽ xảy ra động đất, do vậy mới điên cuồng chuẩn bị. Theo những gì hắn biết, mỏ quặng trên núi Diệp Sơn đóng cửa suốt tháng này, không hề khai thác, đây là hành động bên ngoài, còn sâu trong chẳng biết có bao nhiêu tài nguyên bị di dời đến vị trí bằng phẳng.

Nhà hắn ở tầng hai, nói cách khác, hắn cũng phải đổi sang một căn nhà khác ở tầng thấp.

“Như vậy xem ra việc vợ chồng anh từ chức cũng liên quan tới vấn đề động đất.” Diệp Trường Thiên hoàn toàn hiểu rõ: “Được rồi, tôi cũng không định nói mãi một chủ đề cho người ta thấy ghét nữa. Quen biết đã lâu, những gì nên khuyên tôi cũng đã khuyên, sau này nếu hai người muốn quay về đội cung nỏ thì cứ tới tìm tôi nhé.”

“Cảm ơn anh.” Thiệu Thịnh An nghiêm túc nói.

Kết thúc châm cứu, Diệp Trường Thiên dẫn cha rời đi.

Trên đường, hai cha con trò chuyện về vợ chồng Kiều Thanh Thanh, trưởng thôn Diệp rất tán thành: “Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo đấy. Trường Thiên à, không thì con cũng đừng làm việc nữa. Cha lớn tuổi rồi, sức khỏe của mẹ con cũng ngày càng kém. Nếu có động đất thì ba mẹ dẫn theo Tiểu Nguyệt chạy không nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận