Thiên Tai Càn Quét

Chương 416: Vô Đề

Chương 416: Vô Đề

Kiều Tụng Chi giữ chặt tay vịn, tâm trạng của bà ấy cực kì vui sướng và đáp lời cô nói với một nụ cười: “Không hiểu sao mẹ lại nhớ đến một bộ phim hoạt hình mà Phi Phi đã xem, chúng ta bây giờ giống như nhân vật chính trong đó, đuổi theo mặt trời."

Kiều Thanh Thanh nói: “Mẹ, mẹ bám chặt vào, con đưa mẹ đuổi theo mặt trời.”

Tiếng cười đùa của hai mẹ con vang vọng trên đường, một đứa trẻ đang được người lớn bế tò mò ngắm nhìn xung quanh.

“Ngoan, chúng ta sắp đến trang trại rồi.” Người lớn lên tiếng nhắc nhở.

Đứa trẻ liền gật đầu: “Con sẽ ngoan mà.”

Khi đến gần trang trại hơn, khung cảnh trước mặt càng sáng sủa hơn, người đi đường cũng nhiều hơn.

“Ở đây có thật nhiều người, thậm chí có người còn bày sạp hàng nữa.” Kiều Tụng Chi vô cùng ngạc nhiên, nơi này giống như một khu chợ nhỏ ngày trước.

“Cũng là lẽ đương nhiên thôi mẹ, dù sao nơi này cũng rất sáng, ngay cả chợ ở bên kia cũng không tốt bằng nơi này.” Trang trại tựa như một mặt trời nhân tạo, thu hút lượng lớn người đến đây, thậm chí có nhiều người chẳng phải cư dân sống quanh đây, đội bảo vệ không còn cách nào khác, bọn họ phải huy động lực lượng đến giải tán đám đông này, tránh gián đoạn hoạt động của trang trại.

Đến cổng trang trại, Kiều Thanh Thanh theo thói quen đi tới cửa sổ đăng ký, giao năm thùng phân gà cho người bên trong.

“Rau đổi ngày hôm nay là một quả bí đao lớn, số phân gà này có thể quy thành hai quả bí đao, cô đồng ý đổi không?”

“Đổi.”

Cán bộ mang hai quả bí đao ra, một quả dài khoảng 50cm, đường kính 30cm, quả còn lại to hơn, Kiều Tụng Chi ôm nó, cảm thấy nặng trịch. Kiều Thanh Thanh ôm quả còn lại, dưới ánh mắt ghen tị của người khác, hai người nhanh chóng đặt bí đao lên xe.

Hiện tại hai mẹ con đang “ôm báu vật đáng giá” trên người nên cả hai không dám nán lại lâu hơn, thậm chí chẳng thèm đi chợ tạm, bọn họ vui vẻ vác bí đao về nhà. Đội an ninh tuần tra gắt gao, mặc dù ánh mắt một số người không thân thiện cho lắm, nhưng đường về nhà cũng coi như thuận lợi.

Trên đường đi, Kiều Tụng Chi ôm quả bí đao trên đùi để bảo vệ nó, sợ đường gập ghềnh có thể làm hỏng quả bí đao.

“Thanh Thanh, sao con biết trang trại thu thập phân gà để làm phân bón?” “Con đến đây hỏi, hỏi bọn họ có nhận phân gà hay không, may mắn trang trại thu thập phân gà, nếu không chúng ta phải tự nghĩ cách biến phân gà thành phân bón để dùng trong nhà.” Bây giờ nguyên liệu khan hiếm, phân gà cũng là nguyên liệu có giá trị nhất định, vứt đi cũng rất tiếc. “Ở nhà mình cũng không trồng nhiều rau, phân bón hóa học con trộn cũng đủ dùng rồi, ủ phân gà hơi phiền phức và mất thời gian, mùi nồng nặc, không thích hợp để làm ở nhà, vẫn nên gửi đến trang trại để đổi lấy trái cây và rau có sẵn thì hơn.”

Kiều Tụng Chi nhớ lại và cảm thấy mình đã học được điều gì đó. Về phương diện sinh tồn, con gái bà ấy thực sự đã làm việc chăm chỉ, bà ấy cho rằng mặc dù bản thân còn non kinh nghiệm, nhưng bà ấy có thể nỗ lực học hỏi để theo kịp con gái mình, cùng học hỏi nhiều hơn và cùng tiến bộ.

Bà ấy cẩn thận suy nghĩ, hy vọng mình cũng có thể tìm được chút cảm hứng từ vật dụng trong nhà, chí ít cũng có thể giúp thêm chút ít.

Dưới ánh đèn đường, một màu nâu sẫm lóe lên, Kiều Tụng Chi ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn lại: "Thanh Thanh, hình như mẹ vừa nhìn thấy cỏ dại, chúng ta có thể mang cỏ về nhà cho gà ăn không?”

Một phút sau, chiếc xe ba bánh lùi lại chỗ Kiều Tụng Chi vừa nhìn thấy cỏ dại.

Ở góc của tòa nhà ven đường thực sự có một khóm cây màu nâu sẫm. Kiều Tụng Chi có chút do dự: “Chết héo rồi, thật đáng tiếc. Hai năm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, hoặc là nhiệt độ cao, hoặc là sương mù dày đặc rồi mưa axit, vừa thở một cái đã là buổi tối, đã lâu rồi mẹ không nhìn thấy cây dại bên ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận